Chương 698: Chư Quốc Vạch Tội, Bãi Miễn Hứa Thanh Tiêu Sao? Vậy Thì Khai Chiến Toàn Diện! (4)
Nữ đế lên tiếng, lập tức có mấy tên thái giám đưa từng bản tấu chương cho nhóm người Trần Chính Nho.
Ngay sau đó, mấy người mở tấu chương ra. Chỉ liếc mắt một cái đã không nhịn được mà nhíu chặt lông mày, nhanh chóng đổi tấu chương cho nhau.
Không đến nửa khắc đồng hồ, mười hai bản tấu chương đã được sáu người đọc xong toàn bộ.
“Đáng chết!”
“Đám dị tộc này, quả nhiên là đáng chết.”
Người đầu tiên lên tiếng chính là Binh bộ Thượng thư Chu Nghiêm. Lúc ông ta xem xong bộ tấu chương thứ nhất xong đã nổi giận rồi.
Khi xem hết tất cả tấu chương, ông ta đã không nhịn được mà thẳng thừng mở miệng.
“Chu Thượng thư, đang ở trước mặt bệ hạ, đừng nói như thế.”
Trần Chính Nho nhắc nhở một câu để đối phương tỉnh táo một chút, dù sao thì Nữ đế vẫn còn ở đây.
“Không sao.”
Nhưng mà Nữ đế cũng không trách tội Chu Nghiêm, lạnh lùng cất tiếng.
“Xin bệ hạ thứ tội, chủ yếu là thần bị đám dị tộc này làm cho tức đến ngất, dùng từ không thuận.”
Chu Nghiêm cúi đầu về phía Nữ đế, sau đó lại không nhịn được mà tiếp tục mở miệng nói.
“Ti Long nhất tộc quả nhiên là cuồng vọng. Chỉ là nước phụ thuộc, lại dám cầu xin bãi miễn quan viên của Đại Nguỵ ta, ai cho hắn lá gan đó? Dám nhúng tay vào việc nội chính của Đại Ngụy ta?”
“Bệ hạ, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, thần lập tức sắp xếp phái ra mười vạn đại quân Tây Bắc quét ngang Ti Long nhất tộc, để cho hắn ta biết vì sao Đại Ngụy là thượng quốc đứng trên.”
Chu Nghiêm siết chặt nắm đấm, nói như thế.
Y thân là Binh bộ Thượng thư, bản thân chỉ biết dẫn binh phạt người. Sở dĩ vương triều Đại Ngụy có thể xưng là thượng quốc đứng trên chính là dựa vào việc sát phạt. Quân chủ của những nước phụ thuộc này, năm đó khi đứng trước mặt Thái tổ luôn phải khom lưng cúi đầu.
Muốn dung nhập vào với Đại Ngụy nhưng lại bị Thái tổ từ chối, thu nạp họ làm nước phụ thuộc chính là dùng để tránh chiến tranh.
Nếu không thì mấy loại dị tộc này đã giết sạch từ lâu, giữ lại làm gì?
Nhưng bây giờ Đại Ngụy suy bại, nhưng nước phụ thuộc này dám quấy nhiễu nội chính của Đại Ngụy sao?
Không nói khi trước, nhưng chỉ là một nước phụ thuộc mà nhưng tay vào việc nội chính của Đại Ngụy , yêu cầu Nữ đế bãi miễn quan viên sao? Chuyện này nếu như đồng ý thì còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Trước tiên không nói Hứa Thanh Tiêu có làm chuyện gì xấu hay không, mà cho dù có làm chuyện gì xấu thật thì cũng không tới lượt mấy nước phụ thuộc các ngươi khoa chân múa tay đúng không?
Huống chi các ngươi lại còn muốn Nữ đế bãi miễn chức vị của Hứa Thanh Tiêu!
Hứa Thanh Tiêu là ai?
Là tân thánh của Đại Ngụy.
Hiện tại là người đứng đầu ngọn gió của Đại Ngụy. Bãi miễn Húa Thanh Tiêu sao? Nếu như Nữ đế thật sự bãi miễn chức vị của Hứa Thanh Tiêu thì có lẽ bách tính trong thiên hạ sẽ không đồng ý.
“Không thể.”
“Chu Thượng thư, không thể đánh.”
“Chu Thượng thư, không được đánh.”
Nghe được tiếng đánh trận, mấy vị Thượng thư vội vàng mở miệng can ngăn. Không phải bọn họ sợ hãi mà tình hình trước mắt không thể khai chiến.
Nhưng mà vào đúng lúc này, Trần Chính Nho lên tiếng.
“Bệ hạ, chỉ sợ là việc này có chút kỳ lạ.”
Trần Chính Nho mở miệng, một câu nói khiến cho chúng Thượng thư trầm mặc.
Chu Nghiêm cũng không nói chuyện, lẳng lặng nhìn Trần Chính Nho.
“Có điểm gì kỳ lạ, Trần ái khanh cứ nói đi đừng ngại.”
Nữ Đế hỏi.
“Thứ nhất, mười hai dị tộc liên minh quốc tế với nhau vạch tội Thủ Nhân, bản thân chuyện này đã có chút kỳ lạ, hiển nhiên là thông đồng trước.”
“Thứ hai, mười hai dị tộc không thể không biết địa vị hiện giờ của Thủ Nhân tại Đại Ngụy là như thế nào, cũng không thể không biết thái độ của bệ hạ người.”
“Thứ ba, mười hai nước dị tộc này không vạch tội sau khi đáp lễ, cũng không vạch tội sau khi phiên thương chết, lại cố tình vạch tội vào đúng ngày hôm nay. Chứng minh chuyện này không hề ơn giản như vẻ bề ngoài.”
Trần Chính Nho nói ra cách nhìn của mình.
Năm vị Thượng thư còn lại cũng gật đầu, đồng ý với lời nói của Trần Chính Nho.
Hoàn toàn chính xác. Bọn họ không thể nào không biết địa vị ở Đại Ngụy bây giờ của Hứa Thanh Tiêu, cũng không thể nào không biết chuyện Nữ Đế sẽ không đáp ứng yêu cầu của bọn họ.
Đồng thời vì sao bọn hắn nhất định phải chờ đợi đến bây giờ mới vạch tội?
Chuyện này nếu như không có mờ ám thì ai mà tin.
“Trần ái khanh có kiến nghị gì?”
Nữ đế không nói gì thêm, hơn nữa còn tiếp tục hỏi xem Trần Chính Nho có ý kiến gì không.
“Thần cho rằng đây là một sự thăm dò! Thăm dò của dị tộc.”
Trần Chính Nho nghĩ nghĩ, sau đó nói ra phỏng đoán của bản thân.
Thăm dò?
Năm người Cố Ngôn, Trương Tĩnh, Lý Ngạn Long, Vương Tân Chí, Chu Nghiêm đều tò mò như nhau. Trong mắt bọn họ chứa đầy nghi hoặc, không kìm được mà suy tự.
Duy chỉ có Nữ đế là bình tĩnh như trước.
“Thăm dò như thế nào?”
Nữ đế dò hỏi.
Mười hai nước đã liên danh cũng không đại diện cho việc chỉ có mười hai nước bọn họ, có lẽ phía sau có rất nhiều nước nhỏ muốn tham dự nhưng chỉ là bọn họ không dám thôi.
“Mười hai bản tấu chương này phần lớn đều là những nước phụ thuộc có thực lực lớn mạnh, bọn họ mượn lực để nổi lên, vạch tội Thủ Nhân rồi thăm dò thái độ của bệ hạ.”
“Nếu như bệ hạ đồng ý bãi miễn chức vụ của Thủ Nhân, bọn họ không còn lời nào để nói, đối với một số người thì đó là chuyện tốt.”
“Còn nếu như vô tình không đồng ý bãi miễn chức vụ của Thủ Nhân thì thần đoán bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Trần Chính Nho trả lời lại.
Nghe xong những lời này, Hình bộ Thượng Thư Trương Tĩnh cũng cất tiếng.
“Thủ Nhân bị bãi miễn, đối với những người kia mà nói là chuyện tốt sao?”
“Còn nữa, thừa tướng đại nhân, không phải ông nói là thăm dò sao? Vậy là thăm dò cái gì? Thăm dò bệ hạ có thể bãi miễn Thủ Nhân không à?”
Trương Tĩnh có chút tò mò, ông ta không hiểu rõ lắm.
Nghe giọng nói đầy vẻ khó hiểu của Trương Tĩnh, Trần Chính Nho run rẩy nâng quan bào lên nói.
“Nếu như Thủ Nhân bị bãi miễn, mặc kệ là xuất phát từ bất cứ yếu tố nào thì bách tính trong thiên hạ đều thấy thất vọng với bệ hạ, đồng thời cũng cảm thấy thất vọng với triều đình!”
“Dù sao thì Thủ Nhân đã cúc cung tận tụy, kiến công lập nghiệp vì Đại Ngụy. Guồng nước, quan thương, có chuyện nào không phải công tích vĩ đại? Có chuyện nào không đáng lưu danh thiên cổ chứ?”
“Nhưng nếu như bãi miễn chức quan của Thủ Nhân, thứ nguội lạnh đi không chỉ là tim của Thủ Nhân mà điều này còn làm rét lạnh trái tim của bách tính thiên hạ. Nhất là vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên kia, chỉ sợ là chúng sẽ lập tức phái mật thám đi liên hệ với Thủ Nhân.”
“Từ đó sẽ châm ngòi ly gián, thu mua lôi kéo. Mặc dù thần tin tưởng Thủ Nhân tuyệt đối sẽ không mắc lừa, thế nhưng lại không dám hứa chắc, vì thất vọng đau khổ Thủ Nhân có đưa ra lựa chọn sai lầm hay không.”