Người Chơi Hung Mãnh

Chương 705: Nhân Nghĩa Chi Sư, Giết Sạch Tất Cả Dị Tộc, Cách Sắp Xếp Kinh Sợ Của Hứa Thanh Tiêu (5)

Chương 705: Nhân Nghĩa Chi Sư, Giết Sạch Tất Cả Dị Tộc, Cách Sắp Xếp Kinh Sợ Của Hứa Thanh Tiêu (5)

Các võ quan sau khi nghe được những lời oán giận của dân chúng thì một đám tức điên nổi trận lôi đình, bọn họ không thể đi tìm bách tính để tính sổ, chỉ có thể phát tiết với chính người của mình.
Đám võ quan biết đằng sau chuyện này có âm mưu, bọn họ hiểu chứ nhưng thực sự không thể nhịn được.
Tới một hôm, rốt cuộc có võ quan ra mặt, khăng khăng lôi chuyện này ra bàn, nhưng Trần Chính Nho vẫn như trước, gạt phắt đi, vẫn muốn kéo dài chuyện này thêm.
Nhưng lúc này đây, Binh bộ thị lang trực tiếp chửi Trần Chính Nho om sòm, nói hết những lời oán giận của dân gian bách tính, muốn dựa vào đây để làm lớn chuyện, buộc hoàng đế phải có câu trả lời rõ ràng.
Nhưng kết quả chính là, Binh bộ thị lang bị kéo thẳng ra ngoài, phạt hai mươi quân côn, cộng thêm bị cấm túc một tháng.
Kết quả này khiến cho nhóm các võ quan vô cùng tức giận, mối quan hệ giữa hai bên văn võ nhờ Hứa Thanh Tiêu mà ấm áp hơn, giờ đây tình cảm suy giảm kịch liệt.
Mọi người đều có mục đích và cách suy nghĩ của riêng mình, đám người Trần Chính Nho suy nghĩ cho quốc thế Đại Ngụy, các võ quan suy tư về quốc uy Đại Ngụy, cả hai đều rất quan trọng.
Đại quốc thì nhất định phải có quốc uy, như không có quốc uy, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến quốc vận Đại Ngụy, nếu không thì những võ quan kia cũng sẽ không sẽ kịch liệt như thế cưỡng cầu khai chiến như vậy.
Ai không muốn có tiền có lương thảo để đánh trận? Ai lại mong đánh xong một trận, mình thắng rồi đó, nhưng quốc gia không còn?
Nói tóm lại, khoảng thời gian thực sự phải nín nhịn rất nhiều, ấm ức không sao kể xiết.
Cứ như thế, năm ngày nữa lại trôi qua.
Đã đến tháng Mười hai.
Đầu tháng mười hai, kinh đô xảy ra hai chuyện.
Đại Ngụy văn báo mở hoạt động mừng khánh niên, giá bán của Đại Ngụy văn báo được giảm ba phần, chương trình kéo dài một tháng, trong mắt người ngoài thì có lẽ là Hứa Thanh Tiêu muốn thông quaphương thức hạ giá để tranh giành thị trường.
Mà vào tháng Mười hai, Đại Ngụy Nho báo đã đăng tải một thiên văn chương mới.
【 Giấu mà không nói, mất hết quốc uy, Đại Ngụy to lớn, có gì phải sợ 】
Đây là văn chương mới nhất mà Đại Ngụy nho báo đăng tải.
Thiên văn chương này sau khi xuất hiện, ngay tức khắc đã khuấy đảo lên ngàn cơn sóng.
Đoạn đầu của văn chương chính là chỉ trích Lục bộ có ý đồ che giấu chuyện này không nói ra, không để bách tính biết, muốn ỉm việc này đi, tham sống sợ chết, sau đó lại còn ngăn cản thế nhân thảo luận, muốn trốn tránh, hại Đại Ngụy mất đi quốc uy.
Trọng điểm của thiên văn chương chính là, vương triều Đại Ngụy chính là thượng quốc, đối mặt với chuyện nước dị tộc khiêu khích vạch tội, vậy mà lại không dám đáp trả, chuyện này đã trôi qua nửa tháng, đồng thời còn cố ý viết vài đoạn ngôn luận của người đọc sách dị tộc.
Hiện giờ toàn bộ nước phụ thuộc của Đại Ngụy đều đang chê cười Đại Ngụy, nói Bắc phạt đã đánh gãy cột sống của võ quan Đại Ngụy, đánh cho bách tính Đại Ngụy không còn cốt khí, ngôn ngữ sắc bén, hơn nữa chữ chữ châu ngọc.
Cuối cùng phần cuối chính là chất vấn.
Chất vấn Đại Ngụy rốt cuộc đang sợ cái gì?
Thiên văn chương này, mỗi một chữ đều bỏ nhiều công sức, sau khi Hứa Thanh Tiêu xem xong, cũng không khỏi khen ngợi nhân văn bút lực sắc bén.
Ngắn ngủi vài câu nói đã có thể khống chế cảm xúc của người đọc, nói thật có lẽ mình cũng không có được năng lực như vậy.
Không chỉ như thế, thiên văn chương này rất tinh diệu, khiến Hứa Thanh Tiêu không thể không nghiêm túc nghiên cứu.
Hứa Thanh Tiêu biết Văn cung Đại Ngụy đang tạo áp lực, mượn nhờ thiên hạ bách để tạo áp lực với triều đình, nhưng cách tạo áp lực có hai loại ý nghĩa.
Một loại ý nghĩa chính là thực sự nói thay lời cho bách tích, nhưn đám đại nho này há có thể nhìn không ra dụng tâm của mười hai nước dị tộc? Bọn họ nhìn ra được, biết mười hai nước dị tộc đang nhằm vào mình, cho nên cố ý làm như vậy, muốn mình phải gánh họa này.
Còn có một loại ý nghĩa nữa chính là, Văn cung Đại Ngụy không nhằm vào mình, mà là tại nhằm vào vương triều Đại Ngụy, mình chẳng qua chỉ là ngòi nổ mà thôi.
Hứa Thanh Tiêu hy vọng Văn cung Đại Ngụy thực sự muốn nhằm vào mình hơn, như vậy có thể xem là trong Văn cung Đại Ngụy có người hiểm ác mà thôi.
Nhưng như nếu Văn cung Đại Ngụy không phải nhằm vào mình, mà là nhằm vào vương triều Đại Ngụy, như vậy không chỉ còn là chuyện tâm hiểm ác mà thôi.
Mà chính là thực sự không có lương tri và đạo đức.
Chính yếu nhất là, đằng sau những lời nói này, Văn cung Đại Ngụy đang mưu đồ điều gì đây?
Quả nhiên, khi địa vị càng ngày càng cao, thì càng hiểu rõ nhiều vấn đề hơn trước.
Không giống như trước kia, mình oán giận mắng Đại nho, phát tiết xong thì thôi làm gì có nhiều thị phi đến vậy.
Đặt Đại Ngụy Nho báo sang một bên, Hứa Thanh Tiêu lại an tĩnh bắt đầu luyện chữ, gần nhất hắn trở nên yêu thích việc luyện chữ, cho nên những lúc có thời gian rảnh sẽ luyện chữ.
Mọi chuyện vẫn còn trong lòng bàn tay, những gì Văn cung Đại Ngụy đang làm cũng nằm trong tầm khống chế của Hứa Thanh Tiêu.
Mà lúc này.
Đại Ngụy Nho báo vừa ra mắt đã khiến các võ quan nổi điên lên.
Trong phủ An Quốc công, tiếng mắng tiếng chửi đua nhau cất lên.
"Con mẹ nó, có bao giờ ta bị đám nho quan sỉ nhục như vậy chưa? Nói chúng ta cột sống bị đánh gãy! Con mẹ nó."
"Đám nho quan này, lúc trước khi chúng ta Bắc phạt, sao không thấy bọn hắn có cốt khí như thế? Hiện tại lại dám châm chọc chúng ta? Có bản lĩnh để cho bọn họ ra chiến trường đi."
"Tưởng chúng ta không muốn chinh chiến sao? Nếu không phải Trần Chính Nho đè ép chúng ta, cả bệ hạ cũng vậy, kéo dài đã nửa tháng, không thèm ngó ngàng gì đến chuyện này."
Tiếng mắng của các võ quan vang lên không dứt.
Mà các vị quốc công sắc mặt cũng rất khó coi, bọn họ ngồi ở vị trí cao, há có thể không biết sau lưng chuyện này che giấu âm mưu gì?
Nhưng các võ quan gánh vác sứ mệnh khác nhau, suy nghĩ cũng khác nhau, cùng một sự việc, các văn thần có thể nhịn được, có thể chờ đợi để bàn bạc kỹ hơn, nhưng chuyện này đối với bọn họ có ảnh hưởng cực kỳ không tốt. Nhất là tờ Nho báo vừa ra, chỉ sợ bách tính Đại Ngụy sẽ mắng chết đám võ tướng bọn họ.
Đối với bọn họ mà nói, như vậy coi như đã mất đi dân ý, nếu cứ như vậy bọn họ làm sao có thể an ổn chờ đợi? Sao có thể an tâm chờ đợi chứ!
"Được rồi!"
Cuối cùng, An quốc công cất tiếng.
Ông ta hơi trầm sắc mặt, nhìn đám người rồi nói.
Nhất thời cả đám người đều im bặt, quay sang nhìn An quốc công.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất