Người Chơi Hung Mãnh

Chương 706: Nhân Nghĩa Chi Sư, Giết Sạch Tất Cả Dị Tộc, Cách Sắp Xếp Kinh Sợ Của Hứa Thanh Tiêu (6)

Chương 706: Nhân Nghĩa Chi Sư, Giết Sạch Tất Cả Dị Tộc, Cách Sắp Xếp Kinh Sợ Của Hứa Thanh Tiêu (6)

"Chuyện này tuyệt đối không đơn giản như chúng ta tưởng tượng.”
"Nhưng mà, đã kéo dài nửa tháng rồi, cũng đã đến lúc rồi."
"Ngày mai vào triều, lão phu tự mình khởi tấu, các ngươi trở về, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai vào triều, nhìn sắc mặt của lão phu mà hành sự."
An Quốc công nói như vậy.
Ông ta thân là võ tướng đứng đầu, tất nhiên phải đứng ra nói chuyện, các thuộc hạ không phục, ông ta nhất định phải đứng ra làm tấm gương.
Trước mắt, chờ nửa tháng rồi, ông ta cũng không nhịn được nữa rồi.
"Kính tuân lời quốc công."
Sau khi các liệt hầu võ tướng nghe An quốc công trả lời như vậy, từng người thi nhau mở miệng đáp, nếu An Quốc công đã nói đến nước này thì bọn họ cũng không còn gì để nói.
Chờ ngày mai vào triều thôi.
"Giải tán đi."
An Quốc công hô một tiếng, đám người cũng nhao nhao đứng dậy cáo lui.
Đợi sau khi đám người đó đi rồi, An Quốc công nhìn con trai mình rồi nói.
"Giúp vi phụ viết một bản tấu chương, ta đi tìm Thủ Nhân một chuyến."
An Quốc công đứng dậy.
Mười hai nước dị tộc nhằm vào Hứa Thanh Tiêu, nhưng toàn bộ sự kiện, Hứa Thanh Tiêu hầu như vẫn biến mất, vốn chưa hề ra mặt, cũng không có phát ngôn gì.
Thậm chí An quốc công vốn cho rằng Hứa Thanh Tiêu sẽ nói lên một vài suy nghĩ của mình trong tờ Đại Ngụy văn báo để giành lấy sự ủng hộ của bách tính, nhưng ông ta thật sự không ngờ Hứa Thanh Tiêu giống như đã biến mất đi đâu rồi.
Thế cục trước mắt đã đến nước này, ông ta nhất định phải tìm Hứa Thanh Tiêu một chuyến.
Để xem Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc đang nghĩ gì.
Sắp xếp chuyện này xong, An Quốc công khởi hành đi tìm Hứa Thanh Tiêu liền.
Nhưng ngay lúc này, bóng người quản gia trong phủ xuất hiện.
"Lão gia, lão gia, học sinh của Hứa đại nhân nói ta đưa cho ngài một phong thư, nói là Hứa đại nhân viết cho ngài."
Quản gia chạy tới có vẻ vội vàng, bước chân rất nhanh, đi tới trước mặt An Quốc công nói như thế.
"Thủ Nhân gửi cho ta?"
An Quốc công tiếp nhận tờ giấy viết thư.
Mở ra xem, trong thư chỉ vọn vẹn bốn chữ.
"Tùy tâm mà làm."
Đây là chữ Hứa Thanh Tiêu viết, ông ta nhận ra.
"Tùy tâm mà làm?"
An Quốc công đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời không rõ Hứa Thanh Tiêu có ý gì.
Nhưng nghĩ một lát, An quốc công đã hiểu được ý của Hứa Thanh Tiêu.
Ngay sau đó, An Quốc công đi về hướng thư phòng.
"Phụ thân, người không đi nữa sao?"
Thế tử dò hỏi.
"Không đi."
"Ngươi cũng không cần viết tấu chương, để ta tự làm.”
An Quốc công trả lời thẳng, thậm chí muốn đích thân ra tay viết tấu chương cho ngày mai.
Kinh đô Đại Ngụy.
Bên trong một gian mật thất.
Bồng nho và Hoài Ninh thân vương ngồi đối mặt, chung quanh còn có hai bóng người đang ngồi trong góc tối.
Không khí rất quỷ dị, tất cả mọi người đều không nói chuyện, vô cùng yên tĩnh.
Qua một lúc lâu, giọng nói của Bồng nho chậm rãi vang lên.
"Lão phu đã để Đại Ngụy Nho báo đăng văn chương công kích triều đình, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nội trong một ngày thôi sẽ có thể truyền khắp toàn bộ Đại Ngụy, đến lúc đó oán khí trong dân chúng sẽ gia tăng mãnh liệt, việc này nữ đế không muốn quan tâm cũng không được.”
Bồng nho chậm rãi mở miệng, nói ra hành động của bản thân.
"Bồng nho, việc này bản vương đã biết, có điều gấp gáp như vậy, chẳng lẽ Bồng nho không lo lắng Nữ đế sẽ gây chuyện với Văn cung sao?"
Hoài Ninh thân vương mở miệng.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn họ sẽ còn tiếp tục chờ đợi một tháng, thật không ngờ Văn cung Đại Ngụy lại đăng một thiên văn chương như vậy.
Thiên văn chương này ông ta đã xem rồi, từng chữ như châu như ngọc, không chỉ là mắng quan viên trên dưới triều đình, mà còn đánh vào điểm yếu lớn nhất của võ quan.
Cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vài ngày tới triều đình Đại Ngụy tất sẽ xảy ra chuyện lớn.
Chỉ là làm như vậy, hay thì hay đó, nhưng trong mắt Nữ đế, mọi hành vi việc làm của Văn cung Đại Ngụy cũng không là chuyện tốt đẹp gì.
Không cần phải như vậy.
"Lên tiếng thay người dân, bệ hạ không dám trách tội lão phu, chiêu này cũng là ta học được từ Hứa Thanh Tiêu."
"Có điều, Văn cung đã làm xong việc nên làm, những việc còn lại vương gia phải nắm bắt thật tốt."
"Toàn bộ đều dựa theo kế hoạch mà làm, mỗi một bước đi đều không được phép có bất kỳ sai lầm nào."
"Nếu kế hoạch này có thể tiến hành hoàn mỹ, đối với ta và ông đều là chuyện tốt đẹp vô cùng.”
"Đại Ngụy cũng đến lúc nên thay đổi rồi."
Bồng nho mở miệng, đốc thúc Hoài Ninh thân vương không được để xảy ra vấn đề, những gì nên làm ông ta đều đã làm rồi.
"Bồng nho yên tâm, chỉ cần Đại Ngụy phản ứng lại, những chuyện phía sau, bản vương đều có thể tiến hành ngay lập tức."
Hoài Ninh thân vương đưa ra câu trả lời, ngữ khí chắc chắn.
"Ừ." Nhận được câu trả lời này, Bồng nho khẽ gật đầu, chỉ là ngay khoảnh khắc này, một giọng nói khác vang lên.
"Như nếu Nữ đế đồng ý bãi miễn chức vụ của Hứa Thanh Tiêu, không trúng kế, vậy phải làm sao?
Bồng nho mặt không cảm xúc, mà Hoài Ninh thân vương lại mở miệng nói.
"Không, nàng ta sẽ không đồng ý."
"Giữa nàng ta và Hứa Thanh Tiêu vốn dĩ đã có sự ngăn cách, nếu thật sự đồng ý, vậy Đại Ngụy sẽ thiếu đi một vị kỳ tài khoáng thế, đối với chúng ta cũng là một chuyện tốt."
"Hơn nữa, cũng không sẽ ảnh hưởng kế hoạch của chúng ta, đơn giản là để cho nàng ta kéo dài thêm một khoảng thời gian mà thôi."
Hoài Ninh thân vương trả lời như vậy, ngữ khí chắc như định đóng cột.
"Vương gia, ta biết rất rõ đạo lý này, ý của ta là, giả vờ miễn chức, dù sao bãi chức và thăng chức, cũng chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của Nữ đế mà thôi."
"Còn nữa, cho dù là không còn chức vị, Hứa Thanh Tiêu vẫn có thể bày mưu tính kế cho Đại Ngụy như thường, thủ hạ thám tử của ta hồi báo, Hứa Thanh Tiêu không tham gia tảo triều gì hết, khoảng thời gian đều chỉ tập trung vào Đại Ngụy Văn báo và học đường của hắn."
"Ta có cảm giác, Hứa Thanh Tiêu có chức quan hay không cũng như nhau."
Hắn nói như thế nói, có phần không hiểu rõ cho lắm.
Mà lúc này, Bồng nho chậm rãi mở miệng.
"Hứa Thanh Tiêu có bị bãi chức hay không cũng không quan trọng, chúng ta cũng không phải là nhằm vào Hứa Thanh Tiêu, hắn chỉ là con dê thế tội thôi."
"Nói tóm lại, kế hoạch lần này, bất luận như thế nào, đối với chúng ta đều có lợi."
"Nữ đế có lựa chọn cách ứng phó nào thì cũng chỉ là tranh thủ thêm một chút thời gian cho bản thân thôi."
"Được rồi, cứ như vậy đi, không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai trên triều đình sẽ có kịch hay để xem rồi.
"Lão phu cáo lui trước."
Bồng nho tỏ ra vô cùng tự tin, có điều khi nói đến đoạn sau, ông ta cầm quải trượng, chậm rãi rời đi.
Đợi Bồng nho đi rồi, trong ánh mắt của Hoài Ninh thân vương cũng lộ ra vẻ tò mò và nghi ngờ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất