Chương 707: Nhân Nghĩa Chi Sư, Giết Sạch Tất Cả Dị Tộc, Cách Sắp Xếp Kinh Sợ Của Hứa Thanh Tiêu (7)
Bởi vì ông ta cũng không biết, vì sao Bồng nho lại đến giúp đỡ mình.
Chỉ vì chèn ép Hứa Thanh Tiêu, cùng với đề cao địa vị Văn cung sao?
Không hiểu sao ông ta cảm thấy không tin.
Từ khi tham gia triều chính ông ta đã hiểu rõ một đạo lý, đọc sách người… không đáng tin cậy.
Nhưng ông ta đã thu hồi lại những suy nghĩ này rồi đứng dậy rời đi.
Cứ như vậy.
Hôm sau.
Giờ Mão.
Bên ngoài Hoàng cung.
Các võ quan, ai nấy thần sắc lạnh lùng, có phần khí thế hùng hổ.
Đám người Trần Chính Nho nhận ra thần sắc của bọn họ. Trong lúc nhất thời, ông không khỏi âm thầm thở dài.
Ông biết, ngày hôm nay trên triều đình nhất định sẽ có một cuộc chiến long hổ.
---
Trong triều.
Văn võ bá quan đứng trái phải hai bên.
Đều mang dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Triều hội bắt đầu.
Đám người vẫn giống y như trước đây, thảo luận quốc sự.
Bên phía võ quan, toàn bộ quá trình đều yên tĩnh một cách khác thương, bọn họ không phát biểu bất cứ một lời nào, giống như một mực chờ đến khi triều hội kết thúc.
Cuối cùng cũng có võ quan lên tiếng, hơn nữa người đầu tiên đi đến chính là An quốc công.
“Bệ hạ!”
“Lão thần có việc khởi tấu.”
Sau khi An Quốc công xuất hiện, các văn quan không nhịn được mà nhíu mày ngay lập tức.
Bọn họ biết hôm nay quan võ nhất định sẽ lên tiếng, thế nhưng không ngờ rằng người đầu tiên lên tiếng lại là An quốc công.
Bình thường mà nói thì đáng ra là một vị liệt hầu lên tiếng. Người đầu tiên mở miệng là An Quốc công, như thế có nghĩa là lần này bên võ quan thật sự muốn làm điều gì đó.
“Tấu.”
Nữ đế không hề do dự, thẳng thừng mở miệng.
“Bệ hạ, nửa tháng trước, liên minh quốc tế của mười hai nước dị tộc vạch tội Thủ Nhân, dân gian đã lưu truyền rầm rộ. Xin hỏi bệ hạ có việc này không?”
An Quốc công vừa mở miệng đã hỏi như thế.
“Đúng.”
Nữ đế trả lời tiếc chữ như vàng.
Còn An Quốc công tiếp tục mở miệng, nhìn về phía Nữ đế rồi nói.
“Nếu đã như vậy thì vì sao bệ hạ không đáp lại?”
“Bây giờ dân gian Đại Ngụy đã biết được chuyện này, kêu ca vô cùng cùng. Mười hai nước dị tộc liên danh tố cáo quan viên của Đại Ngụy ta, đây là chuyện trước nay chưa từng cố. Bệ hạ biết mà không đáp lại thì chỉ sợ là tổn hại đến quốc uy của Đại Ngụy ta.”
An Quốc công không hề tức giận chút nào, ông ta chỉ trình bày rõ việc này, bởi dù sao chuyện mà ông ta biết, Nữ đế cũng biết, chuyện mà ông ta không biết, Nữ đế cũng biết.
Hiện tại ông ta mở miệng chính là muốn một đáp án, một đáp án khẳng định.
“An Quốc công, mấy ngày nay trẫm vẫn luôn suy tư chuyện này.”
“Không nói, chứ không phải là e sợ. Ông nên hiểu rõ điều này.”
“Vương triều Đại Ngụy đến bây giờ mới dần dần ổn định, mười hai nước dị tộc như thế này, hiển nhiên là có mục đích khác. Trẫm không nghĩ sẽ để ý. Cũng không muốn để ý đến. Quốc công hiểu rồi chứ?”
Nữ đế trả lời lại. Nếu quốc công đã chủ động khởi tấu thì nàng không có khả năng né tránh vấn đề này.
“Lão thần hiểu rõ, nhưng có mấy lời lão thần vẫn phải nói.”
“Quốc uy, chính là hồn của quân, là xương của dân. Mười hai nước dị tộc chính là nước phụ thuộc Đại Ngụy, nhúng tay vào việc nội bộ của Đại Ngụy đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của Đại Ngụy, lại còn yêu cầu bãi miễn chức vụ của Thủ Nhân, như vậy càng dẫn đến lời oán giận của dân chúng.
"Nếu như không đáp lại thì chỉ sợ sẽ nhận lấy lời chế giễu của thiên hạ, đến lúc đó quân tâm tán loạn, lão thần lo lắng ảnh hưởng đến quốc vận của Đại Ngụy. Mong hôm nay bệ hạ cho một câu trả lời chính xác.”
“Chấn hưng lại uy của Đại Ngụy, đắp lại hồn ba quân, đắp lại tâm của con dân Đại Ngụy ta.”
“Khẩn xin bệ hạ hãy đáp lại.”
Nói đến đây, An Quốc công quỳ lạy trên mặt đất, hành lễ với Nữ đế.
Âm thanh này vang lên, trong chớp mắt nhóm võ thần cũng nháo nhào mở miệng, cúi đầu với Nữ đế rồi đồng loạt nói.
“Khẩn xin bệ hạ hãy đáp lại.”
Giờ phút này, một nhánh võ quan đồng loạt mở miệng nói thành tiếng, khẩn xin Nữ đế đáp lại.
Chỉ có điều mấy lời này thốt ra, Trần Chính Nho cũng lập tức đứng dậy.
“Bệ hạ, An Quốc công nói rất đúng, nhưng chỉ là mười hai nước dị tộc thôi, không tính là gì.”
“Thần cho rằng nếu như đáp lại thì ngược lại sẽ cổ vũ chiến tranh. Đại Ngụy không cần giải thích gì cũng không cần thiết phải giải thích.”
“Việc này hoàn toàn không cần phải đáp lại. Nếu như đáp lại thì chỉ sợ là sẽ làm sự tình rắc rối thêm, chẳng bằng cứ để chìm xuống như vậy.
Trần Chính Nho mở miệng. Ông biết rõ phía võ quan đã hạ quyết tâm, nhưng cái gì nên nói vẫn phải nói.
Đối với Đại Ngụy ở hiện tại mà nói, kéo dài nhất định tốt hơn so với không.
Nhưng những lời này vừa nói ra khiến cho chúng võ quan không khỏi nổi giận.
“Trần thượng thư, hóa ra người bị chửi không phải là các ông đúng không?”
“Ông có biết ở bên ngoài bây giờ có bao nhiêu bách tính đang mắng ta là thứ hèn nhát không?”
“Thân là võ quan, ta thà chết ở trên chiến trường cũng không muốn bị vạn dân nhục mạ. Mười hai nước dị tộc cùng liên minh vạch tội Thủ Nhân, các người ngay cả một cái rắm cũng không dám thả, hại chúng ta bị vạn dân thóa mạ.”
“Đại Ngụy đã bao giờ uất ức như thế? Cho dù là sau khi Bắc phạt, Đại Ngụy vẫn không sợ ai. Trần Chính Nho, ông đang muốn làm xấu đi quốc vận của Đại Ngụy sao, tâm của ông thật là đáng chết.”
Có Hầu gia tức giận chỉ vào Trần Chính Nho lớn tiếng hét giận dữ, chỉ trích đối phương.
“Nếu như ta sợ chết thì mặc cho bách tính thóa mạ, chúng ta cũng không có nửa lời oán giận.”
“Nhưng bây giờ chịu nỗi oan không thấu, chúng ta không phục. Bệ hạ, nếu như không phản ứng lại thì người trong thiên hạ đều muốn lôi Đại Ngụy ra làm trò cười.”
“Bắc phạt chúng ta đã thua, nhưng chúng ta không đánh mất khí cốt, binh hồn Đại Ngụy đang ở đó.”
Lại có thêm liệt hầu đứng ra la lớn, giọng nói vang dội nổ ra trong đại điện
“Trần Thượng thư, hôm nay nếu như ngày không đáp lại thì ngày mai sẽ là trăm nước vạch tội. Nếu như không phản ứng lại thì sẽ đánh mất thể diện của Đại Ngụy đi.”
“Còn nữa, ông luôn mở miệng nói là không cần để ý. Nhưng nói đến cùng không phải là đám văn thần các ông sợ hãi sao? Các thứ tham sống sợ chết.”
“Nếu như không làm ngoại tộc kinh sợ thì Đại Ngụy vĩnh viễn sẽ không có ngày yên ổn.”
Lại thêm một vị liệt hầu nữa mở miệng, quan điểm của hắn ta không có bất cứ sai lầm nào.
Không có một quốc gia phát triển nào được xây dựng khi bên ngoài còn loạn.
Nếu không thể làm dị tộc kinh sợ thì một quốc gia sao có thể phát triển?