Người Chơi Hung Mãnh

Chương 715: Trẫm Dùng Quốc Vận Đại Ngụy Giúp Ngươi Trở Thành Thiên Địa Đại Nho, Đại Ngụy Tuyên Chiến! (3)

Chương 715: Trẫm Dùng Quốc Vận Đại Ngụy Giúp Ngươi Trở Thành Thiên Địa Đại Nho, Đại Ngụy Tuyên Chiến! (3)

Nhưng mà, không hiểu sao giọng của nữ đế lại lộ ra vẻ nghiêm túc.
“Nhất phẩm không thể chiến.”
Nữ đế chậm rãi lên tiếng giải đáp sự nghi hoặc của Hứa Thanh Tiêu.
“Vì sao không thể chiến?”
Hứa Thanh Tiêu vẫn tò mò như thường, chẳng qua trong lòng hắn đã thở phào nhẹ nhõm. Nói thật thì đúng là Hứa Thanh Tiêu sợ Nữ đế đột nhiên nói với hắn rằng Đại Ngụy không có nhất phẩm.
Nếu như thật sự là như vậy, dù chưa bị đánh thì Đại Ngụy cũng xong đời rồi, hắn cũng có thể đi tìm mái nhà kế tiếp.
Nhất phẩm không chỉ là một biểu tượng mà quan trọng hơn, đó là một con át chủ bài khiến cho kẻ địch không dám quá ngang tàng.
Vì sao vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên lại không dám trắng trợ viện trợ cho những nước nhỏ dị tộc này?
Chính là vì đề phòng võ giả nhất phẩm, làm quá lộ liễu hay thẳng thừng thì vương triều Đại Ngụy sẽ có lý do để phái võ giả nhất phẩm ra đánh lại.
Đến lúc đó có sự gia nhập của võ giả nhất phẩm, thiên quân vạn mã gì đó, quốc lực hùng hậu gì đó, một người bằng một trăm vạn, càn quét tất cả, đánh vào đầu sỏ.
Nữ đế hơi trầm mặc.
Tạm thời vẫn không trả lời nhưng một lát sau nàng lại mở miệng:
“Hứa ái khanh, ngươi có biết vì sao Đại Ngụy cứ muốn Bắc phạt không?”
Nữ đế không trả lời mà dùng cách hỏi lại Hứa Thanh Tiêu.
Vấn đề này được nêu ra, Hứa Thanh Tiêu có hơi sững sờ.
Ai đọc qua sách sử đều biết bảy lần Bắc phạt của Đại Ngụy có thể nói là sai lầm về mặc chỉnh thể. Ba lần đầu hoàn toàn không có vấn đề gì, dù sao thì Man tộc phương Bắc cũng đã giết tới Tĩnh thành rồi, con dân Đại Ngụy đã chết không biết bao nhiêu người.
Quốc uy Đại Ngụy bị hao tổn, dân chúng lầm than, nếu không Bắc phạt chỉ sợ sẽ dẫn đến nhiều kẻ địch hơn, cho nên những lần Bắc phạt trước không thành vấn đề.
Vấn đề xuất hiện từ lần thứ tư trở về sau.
Đã dạy dỗ cho Man tộc một trận, hoàn toàn có thể dừng tay rồi, không cần thiết cứ phải tiếp tục như vậy. Mấy lần sau lần này cũng trả giá nhiều hơn lần trước thì không nói, nhưng lợi ích thu được lần nào cũng ít ỏi.
Nó hoàn toàn kéo chân làm Đại Ngụy sụp đổ, cũng làm cho quốc khố Đại Ngụy hao hụt, nếu như lúc ấy đánh ít lại một lần thì Đại Ngụy cũng không đến mức khổ như bây giờ.
“Mong bệ hạ giải đáp thắc mắc!”
Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, hắn nhìn về phía Nữ đế tràn ngập tò mò hỏi.
Thật sự là hắn nghĩ không ra.
“Trấn tiên.”
Nữ đế chầm chậm trả lời, nói ra một bí mật kinh thiên động địa.
“Tiên?”
Nghe đến những lời này, bên trong ánh mắt Hứa Thanh Tiêu lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hứa Thanh Tiêu biết thế giới này của mình là một thế giới tiên hiệp nhưng trước mắt mà nói, tuy có tiên đạo nhưng hắn cảm thấy cũng không phải là tiên nhân như trong tưởng tượng.
Mà ngược lại lại có cảm giác như một loại Luyện Khí sĩ thượng cổ, có không ít truyền thuyết về thần tiên nhưng cái này cũng chỉ là truyền thuyết, tuổi thọ cực hạn của cường giả tiên đạo là một ngàn năm, cực hạn của võ đạo là năm trăm năm, vượt qua độ tuổi này, cho dù là có dùng dược vương đến kéo dài tính mạng thì cũng sẽ giảm đi nhiều.
Hơn nữa không hiểu sao Hứa Thanh Tiêu lại cảm thấy cường giả có mạnh mẽ hay không có liên quan đến tuổi thọ.
Tuổi thọ càng dài thì hạn chế cũng càng cao, tiên đạo ngàn năm, võ đạo năm trăm năm, nho đạo hai trăm năm, về phần yêu ma đạo các loại thì thật ra cũng chỉ khác tiên đạo hay võ đạo mà thôi.
Còn tiên nhân thì đại diện cho trường sinh.
Vì sao Đại Ngụy phải trấn tiên?
“Thái tổ Đại Ngụy đã từng nhận được lời chúc phúc của tiên nhân, cho nên mới thành lập nên vương triều Đại Ngụy, mà vị tiên này là một thi thể, trẫm cũng chỉ nghe tiên hoàng nói lại, vào thời điểm rất lâu trước đây có thiên thạch rơi xuống Đại Ngụy, có ba viên rơi xuống, một viên rơi xuống biên cảnh Đại Ngụy.”
“Mà trên thiên thạch này có khảm một người trong đó, người này có tiên khí, bất tử bất diệt, nhưng mà cổ thi thể này lại có thể hấp thu huyết khí, từ đó đã sinh ra một loại bảo vật tu hành, tiên đan Phá Cảnh, giúp người ta trực tiếp đột phá cảnh giới mà không cần gặp phải bất kỳ sự trở ngại nào, cũng như không có bất kỳ tác dụng phụ gì.”
“Chính bởi vì như thế cho nên Thái tổ hoàng đế mới có thể một đường chiến thắng, giết được một con đường. Nhưng khi mà máu chảy thành sông, xác chất thành núi huyết khí ngập trời, biến biên cảnh thành ma vực thì khi đó thái tổ cũng rõ, cỗ tiên thi này hấp thu huyết khí, đã thành ma.”
“Một khi hồi sinh nó sẽ gây tai họa cho thiên hạ, vì vậy thái tổ hoàng đế đưa ra tổ huấn, không cho phép bất kỳ kẻ nào dùng máu huyết để nuôi dưỡng thứ này, cũng vì đề phòng người trong thiên hạ ngấp nghé nó mà mỗi ba năm sẽ phái võ giả nhất phẩm ra trấn áp ma vực, tập hợp các bảo vật trấn tà để áp chế ma tính.”
“Khi Bắc man xâm lấn Đại Ngụy, vì cỗ tiên thi này mà vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên đều phái nhất phẩm ra quấy nhiễu nhất phẩm Đại Ngụy, làm cho Man tộc phương Bắc trộm được tiên đan Phá Cảnh.”
“Mà Đại Ngụy cũng nỗ lực bằng mọi giá, ba lần trước là vì báo thù, bốn lần sau là vì đoạt lại tiên đan Phá Cảnh, đây chính là cái giá phải trả cho Bắc phạt.”
“Cho nên.”
Nữ đế nói đến đây rồi nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Bây giờ Đại Ngụy chỉ còn lại hai vị nhất phẩm, cách mỗi ba năm bọn họ lại sẽ đi vào ma vực để trấn tà, sau khi từ ma vực trở về cũng cần ba năm để điều dưỡng, còn cần nhờ Văn cung trấn áp tà khí, dưới sự tích lũy lâu ngày của tà khí, khó đảm bảo chuyện bọn họ sẽ không nhập ma.”
Giờ khắc này.
Nữ đế nói ra tất cả mọi chuyện.
Chân tướng của chuyện Man tộc xâm lấn!
Chân tướng của bảy lần Bắc phạt!
Sự thật về võ giả nhất phẩm.
Tin tức này giống như quả bom nổ tung trong đầu Hứa Thanh Tiêu.
Có đánh chết Hứa Thanh Tiêu cũng không nghĩ tới Đại Ngụy lại có một đoạn lịch sử như vậy.
“Không đúng.”
“Bệ hạ, Chu thánh thì sao? Năm trăm năm trước Đại Ngụy sinh ra một vị thánh nhân, chẳng lẽ một vị thánh nhân chân chính cũng không thể nào trấn áp được thứ tà ma này hay sao?”
Hứa Thanh Tiêu lập tức nhận ra được vấn đề này.
Chẳng lẽ Chu thánh lại không trấn áp được thiên ngoại tiên thi này?
Nghe thấy mối nghi ngờ của Hứa Thanh Tiêu, Nữ đế lắc đầu nói: “Chuyện này trẫm cũng không quá rõ ràng, ta cũng hoài nghi lắm nhưng lại không biết nguyên nhân.”
Nữ đế cũng không hiểu được nguyên nhân chuyện này, dù sao thì cũng cách nhau đến hơn năm trăm năm, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì thì rất khó truyền lại được.
Nhưng việc Chu thánh mất sớm có thể có mối liên quan gì đó đến chuyện này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất