Chương 714: Trẫm Dùng Quốc Vận Đại Ngụy Giúp Ngươi Trở Thành Thiên Địa Đại Nho, Đại Ngụy Tuyên Chiến! (2)
Nữ đế lên tiếng, nàng không nhiều lời, chỉ bảo Hứa Thanh Tiêu xem đám tấu chương trước mặt một chút.
“Tuân chỉ.”
Hứa Thanh Tiêu cầm tấu chương lên và bắt đầu lật ra đọc, hắn có hơi tò mò nhưng rất nhanh sau đó, nỗi tò mò kia đã hoàn toàn không còn nữa mà thay vào đó là nghiêm túc.
Một quyển.
Hai quyển.
Năm quyển.
Mười quyển.
Ba mươi quyển.
Năm mươi quyển.
Tròn một trăm lẻ bảy quyển tấu chương, Hứa Thanh Tiêu đã nghiêm túc xem xong toàn bộ, chẳng bỏ sót một chữ nào, cũng sợ mình sẽ bỏ sót chữ.
Sau khi xem xong một trăm lẻ bảy quyển tấu chương này, Hứa Thanh Tiêu không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.
Nội dung ghi lại của một trăm lẻ bảy quyển tấu chương này theo thứ tự chính là phiên vương các nơi cấu kết với giặc ngoài, các nước phụ thuộc cấu kết với giặc ngoài, bao gồm cả một số chuyện mà Văn cung Đại Ngụy không thể để lộ ra ngoài sáng.
Tùy tiện nói mấy chuyện.
Ngày hai mươi lăm tháng ba, năm Vũ Nguyên năm thứ bốn mươi chín, Trấn Tây vương Đại Ngụy nhận được hai mươi vạn chiến mã, năm ngàn vạn lượng bạc, năm vạn bộ chiến giáp, mười vạn thanh chiến đao từ vương triều Đột Tà.
Ngày mười bảy tháng tư năm Vũ Nguyên thứ bốn mươi chín, quốc quân nước Trần có mối quan hệ mật thiết với vương triều Sơ Nguyên, lấy được năm ngàn bảy trăm vạn thạch lương thực, hai mươi lăm vạn dê bò, ba ngàn vạn lượng bạc, Trần quốc cho ba vạn người đi đến vương triều Sơ Nguyên, năm năm sau bọn họ trở về Trần quốc, đi vào binh bộ.
Ngày chín tháng năm năm Vũ Nguyên thứ năm mươi lăm, Bồng nho của Văn cung Đại Ngụy xuất hiện dạy học ở Lâm quốc nhưng vào ba ngày trước đó, thân vương của vương triều Sơ Nguyên cũng đã đến Lâm quốc.
Mỗi một tin tức, mỗi một bản tấu chương đều nói đến những chuyện này.
Những chuyện này đều là những chuyện đã xảy ra trước khi Nữ đế đăng cơ.
Là tin tức mà Võ đế đời trước để lại.
Giờ khắc này, cuối cùng Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu rõ vì sao hắn lại cảm thấy có rất nhiều nguyên nhân trong chuyện này rồi.
Thì ra, tất cả tất cả, bọn họ đã bắt đầu sắp xếp từ lâu, không phải bởi vì Nữ đế đăng cơ nên mới đưa ra nhiều yêu cầu mạo hiểm như vậy.
Mà là bởi vì bọn họ đã làm rất nhiều chuyện ngay vào thời kỳ Võ đế suy bại.
Loạn phiên vương không phải là quyết định chỉ ngày một ngày hai.
Dị tộc tách ra cũng không phải là điều hôm nay mới nghĩ đến.
Lòng dạ của Văn cung cũng không phải bởi vì hắn mới thay đổi.
Tất cả những chuyện này đều đã được định sẵn từ trước, đơn giản là vừa lúc hắn xuất hiện làm trở ngại, chậm trễ kế hoạch của bọn họ.
Nếu như hắn không xuất hiện thì có thể Đại Ngụy đã sớm phải đối mặt với những phiền toái này rồi.
Hoặc là nói, những phiền phức này đến muộn hơn một chút.
Tất cả những gì hắn làm ra thật ra đều không ảnh hưởng đến bất kì đại cục nào, chỉ là một biến số mà thôi.
Ồ, nếu như nhất định phải nói hắn thì đã giúp cho Đại Ngụy kiếm thêm được một mớ tiền, làm tăng nhanh tiến trình đụng phải phiền toái của Đại Ngụy.
“Phiên vương! Dị tộc! Văn cung Đại Ngụy!”
Hai thứ trước Hứa Thanh Tiêu xem thường, nhưng cái thứ ba lại là thứ làm cho Hứa Thanh Tiêu nghĩ không thông.
Bởi vì dựa theo những tấu chương này báo cáo thì Văn cung Đại Ngụy dường như vẫn luôn âm thầm liên hệ với vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên.
Về phần họ liên hệ cái gì thì bên trên không viết rõ.
Hơn nữa vì sao lại muốn tìm hai vương triều này cũng không nói rõ, nhưng Hứa Thanh Tiêu đã loáng thoáng đoán ra được điều gì đó.
“Hứa ái khanh có suy nghĩ gì?”
Giọng của Nữ đế vang lên một cách đầy bình tĩnh, nàng hỏi Hứa Thanh Tiêu có suy nghĩ gì.
Đối với câu hỏi của nữ đế Hứa Thanh Tiêu cũng không lập tức trả lời ngay, hắn suy nghĩ một chút rồi mới trả lời:
“Ngoài dự kiến, nhưng hợp tình hợp lý.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra mấy chữ này.
Bất luận là phiên vương, dị tộc hay là Văn cung Đại Ngụy thì thật ra đều là những chuyện ngoài dự kiến, nhưng cũng rất hợp tình hợp lý.
Nhưng ngay sau đó, Hứa Thanh Tiêu cũng không để Nữ đế hỏi mình trước nữa mà chủ động hỏi lại Nữ đế:
“Bệ hạ.”
“Tiên đế đã biết phiên vương các nơi có mưu đồ tạo phản từ lâu, sao lại không chuẩn bị cho sau này?”
“Bao gồm cả đám dị tộc cấu kết với giặc ngoài này, dù tiên đế Bắc phạt có thất bại nhưng dựa trên hoàn cảnh Đại Ngụy lúc ấy thì hoàn toàn có thể giải quyết được những phiền toái này.”
“Còn Văn cung Đại Ngụy cũng lớn lên trong lúc này, điểm này, thần không rõ, mong bệ hạ giải đáp nghi hoặc.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng dò hỏi.
Hắn biết tình huống của Nữ đế. Đại Ngụy đang trong thời kỳ sấm giăng chớp giật, như con thuyền cô độc trên biển lớn, Nữ đế tiếp quản Đại Ngụy cần binh quyền không có binh quyền, cần bạc không có bạc, nếu như không phải còn có chút vốn liếng mà tiên đế để lại chỉ sợ đã sớm phải thoái vị rồi.
Vốn chẳng kiên trì được đến bây giờ, cho nên không nhắm vào phiên vương được. Điều này Hứa Thanh Tiêu có thể hiểu, không giải quyết được dị tộc Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu, về phần Văn cung Đại Ngụy thì lại càng không cần phải nói thêm.
Nhưng Nữ đế không làm được, vì sao tiên đế không ra tay?
Bắc phạt thất bại nhưng tiên đế đã biết được những chuyện này, trước khi chết vì sao không diệt trừ các thế lực đối lập thay Nữ đế?
Vì sao lại để lại nhiều mầm tai họa như vậy?
Đã biết chuyện phiên vương cấu kết với ngoại địch vậy thì nên xử lý kịp thời, bây giờ thì thành nuôi ong tay áo rồi.
Những chuyện này Hứa Thanh Tiêu nghĩ mãi cũng không hiểu.
Không phải Đại Ngụy có võ giả nhất phẩm sao?
Mặc dù ba đại vương triều đều đã đặt ra những quy định rằng không phải chuyện diệt quốc thì võ giả nhất phẩm không được ra chiến đấu.
Nhưng sao lại không thể trấn áp nội loạn? Vì sao lại không thể trấn áp Văn cung?
Hai mầm tai vạ này hoàn toàn có thể chặn được, về phần dị tộc, nói một câu khó nghe thì cũng được coi như chuyện trong nhà.
Mời võ giả nhất phẩm ra tay sao đám dị tộc này dám phách lối được?
Dường như cảm nhận được sự nghi hoặc của Hứa Thanh Tiêu, cũng rõ Hứa Thanh Tiêu đang nghĩ gì, giọng của Nữ đế vang lên.
“Có phải ngươi đang tò mò vì sao tiên đế không phái võ giả nhất phẩm ra dẹp tan nội loạn phải không?”
Nữ đế nhìn Hứa Thanh Tiêu rồi nói vậy.
“Đúng vậy, mong bệ hạ giải đáp mối nghi ngờ.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu.
Hứa Thanh Tiêu không biết võ giả nhất phẩm mạnh mẽ cỡ nào nhưng lên đến nhất phẩm thì ít nhất chắc cũng có thể làm được chuyện hủy thiên diệt địa chứ nhỉ?
Nói là viên đạn hạt nhân hình người cũng không quá đáng, giơ tay nhấc chân một cái cũng đủ để hủy diệt cả một quận, sức chiến đấu khủng khiếp thế đó.
Loại người này bị hạn chế đối với bên ngoài nhưng chẳng lẽ trong nước cũng bị hạn chế sao?