Chương 719: Trẫm Dùng Quốc Vận Đại Ngụy Giúp Ngươi Trở Thành Thiên Địa Đại Nho, Đại Ngụy Tuyên Chiến! (7)
Cảnh cáo ba lần.
Thứ nhận được chính là sự tự tin của quân địch tăng lên mãnh liệt.
Nhưng đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói.
Tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là vỗ béo rồi giết mà thôi.
Cứ như vậy.
Trong nháy mắt, lại qua thêm sáu ngày.
Khoảng cách tới ngày thứ bảy chỉ còn lại một canh giờ.
Giờ Sửu.
Kinh đô Đại Ngụy.
Trần Tinh Hà đứng trước mặt Hứa Thanh Tiêu, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Sư đệ, bây giờ trên dưới Đại Ngụy đều đã trở mặt, võ quan bị bách tính chửi mắng quá trời, các văn thần cũng không khá hơn chút nào.”
“Bách tính các nơi đều đang nhục mạ bệ hạ vô năng, Đại Ngụy rất cần chiến một trận, lần này đệ có phát cảnh cáo nữa cũng vô dụng thôi.”
“Đệ có biết bây giờ dị tộc nói đệ thế nào không?”
“Bọn họ mắng đệ nhát như chuột, mắng đệ là đồ bỏ đi, mắng đệ là gian thần, tham sống sợ chết.”
“Thậm chí quốc vận của Đại Ngụy cũng loáng thoáng hơi giảm xuống rồi, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó.”
“Chiến hay không chiến đệ cũng phải nói cho ta một đáp án chính xác đi chứ, đừng có mơ hồ không rõ như vậy.”
Trần Tinh Hà hơi bất đắc dĩ.
Khoảng thời gian này, Hứa Thanh Tiêu liên tục tuyên bố cảnh cáo ba lần, kết cục lại không phải là làm cho kẻ địch yếu thế mà ngược lại lại càng làm cho bọn họ trở nên mạnh mẽ.
Cho nên từ trên xuống dưới Đại Ngụy đều giống như một đám lửa vậy.
Điều này làm cho Trần Tinh Hà thật sự có hơi khó chịu.
Nhưng mà.
Hứa Thanh Tiêu lại không đáp.
Hắn đưa một tờ giấy cho Trần Tinh Hà rồi nói:
“Sư huynh, làm phiền huynh một chuyến, đi đến chỗ Đại Ngụy Văn báo, giờ Mão ngày mai đăng thiên văn chương này lên Đại Ngụy Văn báo.
Hứa Thanh Tiêu cực kỳ bình tĩnh giao thứ này cho Trần Tinh Hà.
Trần Tinh Hà nhận lấy văn chương,nhìn lướt qua, sau đó, hai mắt trừng to.
Hắn ta muốn nói điều gì đó nhưng Hứa Thanh Tiêu lại đẩy hắn ta tới phía trước, bảo hắn ta đi nhanh đi.
Trong lúc nhất thời, Trần Tinh Hà kích động hưng phấn chạy đến chỗ Đại Ngụy Văn báo.
Chẳng thốt được nên lời.
Sau một khắc.
Hứa Thanh Tiêu thở ra một hơi thật dài.
Hắn nhìn sắc trời, chờ đợi canh giờ cuối cùng đến.
Đã qua hai mươi mốt ngày rồi.
Hắn đang chờ.
Chờ thời cơ chín muồi.
Hai mươi mốt ngày này.
Hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trước mắt, tất cả kế hoạch đã được chuẩn bị xong.
Bây giờ chỉ còn đợi canh giờ cuối cùng này.
Một canh giờ sau cuối, tất cả đều lộ ra vẻ vô cùng an tĩnh.
Không có ai đến báo lại tin tức hồi đáp của các nước.
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục chờ thêm một canh giờ.
Mà lúc này, tin tức đáp lại của các nước cũng đến.
Chậm một canh giờ rồi.
Nội dung của nó vẫn giống như trước đó.
Lần này, số lượng ngày càng nhiều.
Hơn nữa thái độ lại càng khoa trương hơn.
Thỉnh cầu Nữ đế bãi miễn chức vụ của Hứa Thanh Tiêu, đồng thời vĩnh viễn không được dùng lại.
Đây là câu trả lời của các nước.
Cũng vào lúc này.
Đã qua giờ Mão hai khắc.
Giọng Hứa Thanh Tiêu vang lên.
“Ta chính là Hứa Thanh Tiêu.”
“Giám Quốc khanh Đại Ngụy.”
“Lục bộ chư hầu và các tướng nghe lệnh!”
“Tuyên chiến với các nước!”
Giọng nói vang lên.
Phá vỡ sự an tĩnh của kinh đô.
Giờ khác này.
Toàn bộ kinh đô.
Sôi trào.
“Ta là Hứa Thanh Tiêu!”
“Giám Quốc khanh Đại Ngụy.”
“Chư hầu lục bộ bách tướng nghe lệnh!”
“Tuyên chiến các nước!”
Theo âm thanh của Hứa Thanh Tiêu vang lên, toàn bộ kinh đô Đại Ngụy hoàn toàn sôi sục từ trên xuống dưới.
Mọi người đều đã chờ mong ngày này quá lâu rồi.
Trong hai mươi mốt ngày này, ba lần đáp lại, ba lần cảnh cáo, thứ đổi lấy không phải là sự tôn trọng mà là sự sỉ nhục.
Trận chiến Bắc phạt mặc dù không thắng nhưng Đại Ngụy cũng không thua.
Có thể nói, tất cả bách tính Đại Ngụy đều rất chờ mong thời khắc tuyên chiến này.
Cuối cùng, Đại Ngụy cũng tuyên chiến.
Hơn nữa còn là do tự Hứa Thanh Tiêu hạ lệnh.
Sao không làm cho bách tính phấn chấn cho được?
Sao có thể không làm cho bách tính sục sôi cho được.
Tiếng người huyên náo, hô to bệ hạ vạn tuế, hô to tên của Hứa Thanh Tiêu.
“Chiến! Chiến! Chiến!”
“Đánh chết đám chó kia.”
“Bọn ta ủng hộ Hứa đại nhân!”
“Tốt, tốt, tốt, cuối cùng cũng sắp đánh rồi.”
“Đánh đi, đánh đi, để cho bọn chúng biết quốc uy Đại Ngụy ta.”
Dân chúng vui mừng reo hò, bọn họ sợ chiến nhưng bọn họ lại càng sợ không chiến.
Nội lực bảy trăm năm của Đại Ngụy đã làm cho quốc dân ai nấy cũng đều có một trái tim kiêu ngạo, sự kiêu ngạo của thượng quốc.
Giờ khắc này, từ trên xuống dưới Đại Ngụy đều kinh động.
Bên trong Lục bộ.
Lại bộ.
Trần Chính Nho thở ra một hơi thật dài, ông ta nhìn lên bầu trời, ông ta đã làm hết tất cả mọi chuyện rồi.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là một trận chiến, một trận chiến không thể tránh khỏi.
Ông ta nhắm mắt lại.
Nhắm mắt lại thật sâu.
Trận chiến này đúng là không thể nào tránh được, dù sao cũng đã đến nước này rồi.
Sau một khắc đồng hồ.
Trần Chính Nho mở mắt, bên trong ánh mắt ông ta không còn vẻ mờ đục mà chỉ có kiên định, sự kiên định từ trước đến nay chưa từng có.
Đã không còn cách nào ngăn cản cuộc chiến vậy thì ông ta cũng sẽ không thay đổi gì nữa, chuyện nên làm đều đã làm rồi.
Đây là quyết định của thần dân trong thiên hạ.
Đại Ngụy muốn chiến vậy thì ông ta cũng chiến!
Ngay lập tức, Trần Chính Nho điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi bước ra bên ngoài Lại bộ, đi về phía triều đình.
Hình bộ.
Sau khi nghe tin Hứa Thanh Tiêu tuyên chiến, Trương Tĩnh thở một hơi thật dài.
Ông ta không quan tâm đánh hay la không đánh, thứ ông ta quan tâm chính là nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn.
Hứa Thanh Tiêu muốn đánh, ông ta ủng hộ.
Hứa Thanh Tiêu không đánh, ông ta cũng ủng hộ.
Trước mắt nếu đã muốn đánh rồi thì ông ta cũng sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình.
Sau một khắc, Trương Tĩnh bước ra khỏi phòng Thượng thư.
“Truyền lệnh của bản quan, Đại Ngụy bước vào trạng thái chiến tranh, cả nước đề phòng, trên dưới Hình bộ nghiêm ngặt thẩm tra, cấm đi đêm, các thành không được qua lại. Trận chiến này có liên quan đến quốc vận Đại Ngụy, các ngươi nhất định phải dành hết sức lực để dẹp yên bên trong Đại Ngụy.”
Trương Tĩnh nói, ông ta dùng mệnh lệnh của Hình bộ Thượng thư cấm cả nước ra ngoài vào ban đêm.
“Chúng thuộc hạ tuân lệnh.”
Ngay lập tức, trên dưới Hình bộ cùng nhau mở miệng, giọng vang đến đinh tai nhức óc.
Trận chiến mà Đại Ngụy đánh không chỉ là ngoại chiến hơn nữa còn là nội chiến, trên dưới Lục bộ nhất định phải đồng tâm hiệp lực, ổn định vững chắc nội bộ Đại Ngụy, nếu không bên ngoài có kẻ địch mạnh, bên trong còn có sầu lo thì sao tránh khỏi trở thành trò cười được?
Trận chiến này, Đại Ngụy từ trên xuống dưới không ai có thể tránh khỏi.