Người Chơi Hung Mãnh

Chương 720: Ba Quân Xuất Chinh! Trăm Vạn Hùng Binh! Dạ Tập Phàn Quốc! (1)

Chương 720: Ba Quân Xuất Chinh! Trăm Vạn Hùng Binh! Dạ Tập Phàn Quốc! (1)

Bên trong Hộ bộ.
Cố Ngôn ngồi trầm mặc thật trong phòng một hồi lâu.
Ông ta là Hộ bộ Thượng thư, quốc gia đánh trận là điều mà ông ta không muốn nhìn thấy nhất. Đánh trận đồng nghĩa với đốt tiền, đánh thắng còn đỡ, có thể thu hồi lại chút lợi ích về cho mình.
Đánh thua hoặc là đánh ngang tay thì thảm rồi, đến lúc đó thì đúng thật là loạn trong giặc ngoài.
Ông ta không mong chiến tranh.
Nhưng ông ta biết, không thể nào tránh khỏi trận chiến này được.
“Mẹ nó!”
“Thủ Nhân! Trận chiến này, ngươi nhất định phải đánh thật hay cho lão phu! Đánh cho tới khi họ một trăm năm không dám xâm phạm Đại Ngụy nữa mới thôi.”
Cố Ngôn đứng dậy, ông hét dài một tiếng, nếu đã không có cách nào tránh khỏi thì ông cũng không lề lề mề mề nữa.
Lệnh cũng đã hạ xuống rồi, còn gì để nói nữa.
Đánh, đánh chết bà chúng nó.
Cố Ngôn đẩy cửa phòng ra, đi thẳng về phía hoàng cung Đại Ngụy.
So ra thì Công bộ Thượng thư Lý Ngạn Long và Lễ bộ Thượng thư Vương Tân Chí xem như còn tương đối bình tĩnh, đối với Công bộ mà nói, một khi trận chiến bắt đầu thì Công bộ sẽ bắt đầu bận rộn.
Chẳng qua cũng may, bởi vì chuyện xây dựng guồng nước mà Công bộ đã bồi dưỡng được một đám người mới, trước mắt cũng đã đủ rồi.
Lễ bộ Thượng thư Vương Tân Chí nghĩ lại càng đơn giản, đánh thì cứ đánh, đơn giản chỉ là chuẩn bị thêm vài thứ mà thôi.
Đồ vật cần cho an táng, trang phục các thứ gì đó.
Ồ, ngươi hỏi cần chuẩn bị cho ai à?
Tất nhiên là dùng để chuẩn bị cho quốc quân dị tộc rồi.
Dùng để làm gì à? Dùng để sỉ nhục bọn chúng đó.
Chứ còn để làm gì nữa chứ.
Đều đã đến mức này rồi, chính là tử chiến đó.
Tử chiến à, Đại Ngụy đã sợ ai bao giờ chưa?
Ông ta là Lễ bộ Thượng thư, mà Lễ bộ Thượng thư có nhiệm vụ gì? Làm ngoại giao à?
Vương Tân Chí hiểu sức mạnh của ngoại giao nằm ở đâu, chính là trên đao kiếm.
Đánh là một chuyện tốt, đồng thời cũng là chuyện xấu.
Nhưng không đánh thì nhất định không phải là chuyện tốt.
Thái độ của Thượng thư Lục bộ đều có sự chuyển biến cực lớn sau khi có mệnh lệnh của Hứa Thanh Tiêu.
Đây chính là thần tử của Đại Ngụy.
Đã muốn đánh thì chẳng ai sợ cả.
Mà các võ quan thì đã sớm muốn giống trống khua chiêng. Mấy ngày nay cơ hồ là không đêm nào bọn họ ngủ được, chỉ hận không thể thúc ngựa chạy về phía dị tộc, giết hết đám chó má kia.
Nhưng vấn đề là Đại Ngụy lại chậm chạp không tỏ thái độ, Hứa Thanh Tiêu lại chỉ viết ba cái chiếu chỉ cảnh cáo, trong mắt bọn họ đây đã là biểu hiện của sự mềm yếu.
Thậm chí có một số võ quan cũng mắng đám văn thần đã dạy hư Hứa Thanh Tiêu.
Còn có võ quan cảm thấy có phải Hứa Thanh Tiêu đã bị mài mòn chí khí rồi không? Đối nội thì quả quyết sát phạt như vậy nhưng đối ngoại thì lại mềm yếu bất lực.
Nếu như không phải có mấy vị quốc công liệt hầu ra sức trấn an thì chỉ sợ trong đám võ quan này sẽ có người đi gây phiền phức cho Hứa Thanh Tiêu.
Chẳng qua bây giờ thì tốt rồi.
Tất cả đều tốt hết.
Hứa Thanh Tiêu thay bệ hạ hạ chỉ.
Đại Ngụy!
Tuyên chiến!
Trong lúc nhất thời, tất cả các quan võ đều đã sửa sang lại trang phục, đi về phía hoàng cung Đại Ngụy, tất cả liệt hầu cũng cùng nhau xuất phát bởi vì trận chiến này, bọn họ nhất định phải chứng kiến khoảnh khắc này.
Đây là một khoảnh khắc lịch sử.
Bên ngoài hoàng cung Đại Ngụy.
Thượng thư Lục bộ, chín đại quốc công, gần hơn ba mươi liệt hầu cùng nhau đứng ngay ngắn ở đó.
Bao gồm cả các nho thần cũng lập tức chạy đến.
Tất cả mọi người đều đứng ở ngoài cung.
Mà cùng lúc đó, tiếng của thái giám cũng truyền từ trong cung ra.
“Bệ hạ có chỉ, tuyên bách quan vào Văn Hoa điện.”
Sau khi giọng nói kia vang lên, bách quan cảm thấy có hơi kinh ngạc. Dùng Văn Hoa điện là nơi thương nghị, sao lại không đi đại điện?
Nhưng không ai hỏi, đám người yên yên lặng lặng theo thứ tự đi vào bên trong.
Sau một khắc.
Bên trong Văn Hoa điện.
Tất cả văn võ triều thần đều tề tựu, đám người cùng nhau thảo luận, nhất là Binh bộ Thượng thư, ông khoan thai đến chậm. Ông ta cần hạ xong các mệnh lệnh cho nên mới tới chậm.
Nhưng thảo luận gần nửa canh giờ.
Cuối cùng vẫn chẳng thấy bóng dáng của nữ đế và Hứa Thanh Tiêu. Điều này ngược lại làm cho đám người có hơi tò mò.
Chỉ là không ai nói gì, đều yên lặng chờ đợi như nhau.
Ước chừng khoảng một lát sau, bóng dáng Hứa Thanh Tiêu mới chầm chậm xuất hiện.
Kít!
Theo cảnh cửa điện mở ra, bóng dáng Hứa Thanh Tiêu cũng chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người.
“Chúng thần ra mắt Hứa Giám Quốc.”
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người cúi đầu về phía Hứa Thanh Tiêu, trừ quốc công và Thượng thư lục bộ ra thì những người còn lại đều cúi đầu như nhau.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu là Giám Quốc tòng nhất phẩm, có quyền sinh sát, địa vị cực cao, Nữ đế chưa xuất hiện cũng đã chứng minh được một điều, nàng đã giao Đại Ngụy cho Hứa Thanh Tiêu rồi.
Đi vào trong điện, Hứa Thanh Tiêu đứng ở vị trí trung tâm, cúi đầu với các đại thần.
“Hứa Thanh Tiêu bái kiến các vị đại nhân.”
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu, đám người lại đáp lễ một lần nữa.
Sau lần cúi đầu này, Hứa Thanh Tiêu lên tiếng:
“Các vị đại nhân, cuộc chiến hôm nay có liên quan đến quốc uy Đại Ngụy, cho nên tất cả chúng ta đều phải trên dưới một lòng đoàn kết, giương cao quốc uy Đại Ngụy ta.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn vừa nói tình huống cho đám người nghe, để họ biết được sự quan trọng của trận chiến này.
“Chúng ta đã rõ.”
Ngay lập tức, văn võ bá quan cùng nhau mở miệng như cũ, bất luận là lục bộ Thượng thư hay là quốc công, vào thời khắc này, Hứa Thanh Tiêu chính là chỉ huy sứ tối cao, Nữ đế đã giao quyền lực cho Hứa Thanh Tiêu, vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo lời nói của một người là Hứa Thanh Tiêu.
Nhận được sự đáp lại của đám người, Hứa Thanh Tiêu liền bắt đầu ra lệnh.
“Người đâu, đem đồ vật đến đây.”
Sau khi giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên, mấy trăm thái giám lập tức chuyển sa bàn chiến lược đến.
Bên trong sa bàn Hứa Thanh Tiêu đã đánh dấu dãy núi địa thế của tất cả các quốc gia xung quanh Đại Ngụy, bao gồm cả đường đi và nơi trú quân.
Chiều rộng của sa bàn này là mười trượng, chiều dài là hai mươi trượng, lại phối hợp với sơ đồ chiến lược vân vân, trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều bận trước bận sau, biến toàn bộ Văn Hoa điện thành Quân Cơ xứ.
Thượng thư lục bộ và nhóm võ quan nhìn sa bàn của Hứa Thanh Tiêu xong, trong phút chốc cũng không nhịn được mà tắc lưỡi.
Cái sa bàn này quá thần kỳ, chỉ nhìn một chút là có thể nhìn rõ chiến cuộc, chế tác không tệ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất