Chương 72: Năng Lực Xã Giao Của Hứa Thanh Tiêu (1)
Đợi cửa phòng đóng lại rồi, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu thay quần áo.
Áo bào mà Trần Tinh Hà chuẩn bị cho mình là một áo gấm lụa là, thuần một sắc trắng, chiếc áo sạch sẽ không dính một hạt bụi nào, viền dưới quần điểm màu xanh nhẹ, tổng thể vừa giản dị lại không mất phần tao nhã.
Thay xiêm y xong, Hứa Thanh Tiêu dùng một cây trâm tiện tay cài tóc lên.
Thời cổ đại không có gương, cho dù bình thường cũng có gương đồng, nhưng cũng không phải thứ đồ rẻ rúm gì, cũng may là trong phòng thượng hạng đều có gương đồng.
Nhìn không được rõ nét, chỉ có thể loáng thoáng thấy được diện mạo của mình.
Oke, đẹp trai thật đấy.
Sửa sang chỉn chủn thêm chút nữa, Hứa Thanh Tiêu đẩy cửa phòng ra, đi xuống dưới lầu.
Đi xuống lầu một, Vương Nho đang uống trà chờ mình.
"Vương Nho huynh trưởng."
Hứa Thanh Tiêu gọi một tiếng.
Người kia lập tức quay đầu lại, đợi sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, Vương Nho không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Thanh Tiêu hiền đệ?"
Vương Nho hơi kinh ngạc.
Lúc trước Hứa Thanh Tiêu chỉ mang đến cho hắn một loại cảm giác khá tuấn tú mà thôi.
Nhưng mà sau khi khoác lên bộ trang phục này, có vẻ nho nhã không gì sánh bằng, tướng mạo dường như thay đổi đến chóng mặt.
Khiến người ta cảm thấy người trước mặt tuấn mỹ vô cùng.
Văn nhân thật ra vô cùng để ý đến dung mạo, dù sao thì một người mặt mâm mở miệng phun ra từng câu từng tứ thánh nhân nói, chẳng phải là có vẻ không hài hòa lắm sao?
Hứa Thanh Tiêu thay trang phục xong, thay đổi đúng là quá lớn, không chỉ là diện mạo, chủ yếu vẫn là khí chất.
Cái gọi là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân thực sự nói rất đúng.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu thay bộ quần áo này, khí chất nho nhã tràn đầy, dẫn đến khuôn mặt nhìn rất tuấn mỹ.
"Sao vậy?"
Hứa Thanh Tiêu có chút khó hiểu, mà người kia chỉ vung tay áo, hơi ngượng ngùng nói.
"Không có gì, chỉ là hiền đệ thay bộ xiêm y này, giống như biến thành người khác vậy, tuấn tú hơn rất nhiều."
"Nhưng mà ngẫm lại thì cũng đúng, có thể kết bạn với Trần huynh đến đây, Thanh Tiêu hiền đệ đương nhiên cũng không tồi."
"Hiền đệ, không còn sớm nữa rồi, chúng ta đi thôi?"
Vương Nho nói liên tục vài câu, nhìn thoáng qua sắc trời, hơi lộ ra vẻ sốt ruột.
"Được rồi, làm phiền huynh trưởng dẫn đường."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, lập tức đi theo Vương Nho về phía trước.
Nơi tổ chức bữa tiệc, cách tửu lâu này cũng không xa.
Đi bộ khoảng chừng một khác là đã đến nơi tổ chức bữa tiệc.
[Minh Tâm Trai]
Là một đại trạch, ngoài cửa có pho tượng cổ thú bằng bạch ngọc, mỗi một con đứng ở hai bên.
Cổng chính vô cùng khí phách, có hơn mười võ giả trấn thủ, đều là võ giả nhập phẩm.
Võ giả nhập phẩm, ở huyện Bình An đều có thể làm chức bộ khoái, đến phủ Nam Dự lại chỉ có thể trông cửa cho người ta, đây đúng là một tòa thành lớn mà.
"Bái kiến Vương công tử, xin hỏi vị này là?"
Người hầu đứng ở cổng chính đón khách đi tới, cười tươi niềm nở nhìn về phía Vương Nho.
"Đây là sư đệ của bạn tốt Trần Tinh Hà của ta, tên là Hứa Thanh Tiêu."
Vương Nho mở miệng, báo cho đối phương biết thân phận của Hứa Thanh Tiêu.
"Dạ rồi, mời hai vị công tử vào trong."
"Vương Nho, Vương công tử đến."
"Hứa Thanh Tiêu, Hứa công tử đến."
Người này chỉ theo thông lệ hỏi câu mà thôi, đợi khi xác định không còn nghi ngờ gì nữa, mới hô to báo vào bên trong.
Rất nhanh sau đó đã có nha hoàn từ trong nhà đi ra, dẫn Vương Nho với Hứa Thanh Tiêu vào trong.
"Đây hẳn là lần đầu tiên Thanh Tiêu hiền đệ tham gia loại yến tiệc này nhỉ?"
"Ngu huynh có vài điều muốn nhắc ngươi, đợi lát nữa nếu là nói chuyện phiếm, nếu ngươi có ý kiến gì, tốt nhất là ngẫm kỹ rồi hãy nói."
"Lần đầu tiên ngươi tới đây, phải dùng hết khả năng để kết được nhiều bằng hữu hơn, người có thể tới được nơi này, đều là người có danh dự uy tín ởphủ Nam Dự ."
"Có quan hệ tốt rồi, sau này ở phủ Nam Dự mới thuận buồm xuôi gió, cho dù là tới quận Trường Bình, cũng có vài mối quan hệ."
Vương Nho và Hứa Thanh Tiêu đi sóng vai với nhau, hạ thấp giọng nói cho Hứa Thanh Tiêu biết một số điều cần chú ý.
"Hiểu rõ, đa tạ huynh trưởng đã nhắc, ngu đệ nhớ kỹ."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu.
Trạch viện rất lớn, lướt qua tiền đường, núi giả đứng sừng sững, lại có cầu nhỏ nước chảy, hoàn toàn đánh bại biệt thự lớn ở kiếp trước, là một lâm viện chân chính.
Sau khi đi qua một cây cầu nhỏ, mấy bóng người đã xuất hiện ở đằng trước.
"Chí Viễn huynh, có phải là Chí Viễn huynh không?"
Vương Nho lộ ra vẻ vui mừng, mở miệng hô to.
Mấy người đi đằng trước nhất thời dừng lại, sau đó quay đầu sang, nhìn thấy là Vương Nho, lập tức cũng lộ ra nụ cười.
"Vương Nho huynh, lâu ngày không gặp rồi."
Nam tử cười tươi, làm lễ với Vương Nho, mà Vương nho cũng mau chóng đáp lễ lại.
"Đúng vậy, lần trước từ biệt ở Vân Lĩnh, vô cùng nhớ mong, vô cùng nhớ mong."
"À, đúng rồi, Chí Viễn huynh, vị này chính là Hứa Thanh Tiêu, đồng môn sư đệ của Trần Tinh Hà."
"Thanh Tiêu hiền đệ, đây là Triệu Trí Viễn, là môn sinh đắc ý của Từ phu tử ở thư viện Bách Lư."
Vương Nho vì hai người giới thiệu.
Hứa Thanh Tiêu lúc này làm lễ.
"Bái kiến Chí Viễn huynh, thường nghe sư huynh nhắc đến Chí Viễn huynh trưởng, không ngờ nghe danh không bằng diện kiến, diện kiến còn hơn cả nghe danh."
Khả năng giao tiếp của Hứa Thanh Tiêu phải nói là đỉnh cấp.
Lời vừa thốt ra, khiến cho Vương Nho không khỏi giật mình, mà Triệu Chí Viễn càng giật mình hơn, ngay sau đó là khoái trá.
Hơn nữa khen còn không khen huỵch toạc ra, vừa văn vẻ lại còn không trực tiếp.
Con người này được đấy.
"Thanh Tiêu huynh khách khí, khách khí rồi, đều là hư danh, đều là hư danh."
Nụ cười trên mặt Triệu Chí Viễn không che lấp được, chỉ có thể dùng một câu hư danh để đáp lại, nhưng thiện cảm đối với Hứa Thanh Tiêu tăng lên gấp bội.
"À, đúng rồi, hai vị này cũng là bạn tốt của ta, vị này chính là Lâm Ninh của huyện Cẩm Vân, vị này chính là Vương Triệu của huyện Vĩnh Lăng."
Triệu Chí Viễn mở miệng, giới thiệu hai người này với Vương Nho và Hứa Thanh Tiêu.
"Thì ra hai vị này chính là Lâm Ninh và Vương Triệu, mấy ngày nay thỉnh thoảng nghe gia sư nhắc tới tên hai vị."
"Nói hai vị tài hoa hơn người, học phú ngũ xa, bảo ta sau này gặp được phải kết giao thật tốt, Thanh Tiêu bái kiến hai vị huynh trưởng."
Hứa Thanh Tiêu đáp lễ, lộ ra vẻ hưng phấn, nói với hai người như thế.
Lời này vừa nói ra, hai người không khỏi sửng sốt.
Bọn họ ở các nơi cũng được coi là tài tử, nhưng đi tới phủ Nam Dự cùng là bình thường thôi, nhưng lời Hứa Thanh Tiêu nói vô cùng chân thành, không giống là lời nói dối.
Trong nháy mắt, hai người không khỏi vui sướng lên.
"Thanh Tiêu huynh quá lời rồi, hai người chúng ta cũng vẻn vẹn chỉ là đọc thêm được vài năm đèn sách mà thôi, học phú ngũ xa, tài hoa hơn người không dám nhận, không dám nhận."