Chương 71: Đến Phủ Nam Dự, Gặp Lại Bạn Cũ (2)
Trần Tinh Hà lẩm bẩm một tiếng, ngay sau đó dò hỏi khi nào.
“Giờ Dậu một khắc là bắt đầu rồi, còn hơn hai canh giờ, nghe nói còn có một nhân vật lớn sẽ đến.”
“Trần huynh ngươi nghỉ chân một chút trước đã, ngu đệ còn phải làm vài việc, giờ Thân hai khắc sẽ tới tìm ngươi, đến lúc đó chúng ta tâm sự nhiều hơn nhé.”
Hình như Vương Nho bận việc gì đó, có vẻ hơi gấp gáp, cho nên tốc độ nói chuyện rất nhanh, sau khi nói xong thì trực tiếp rời đi.
Thật là tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.
Thấy cảnh này, Trần Tinh Hà cũng không biết nên nói cái gì.
“Thanh Tiêu, nghỉ ngơi một chút trước đi, buổi tối cùng đi tham gia thịnh yến.”
Trần Tinh Hà mở miệng nói.
“Ừ, nhưng nếu sư huynh mang theo cả ta thì không lại tiện lắm, sư đệ có thể nghỉ ngơi một mình.”
Hứa Thanh Tiêu không biết Lý Hâm là ai, nhưng có vẻ có chút địa vị, còn nữa Hứa Thanh Tiêu cũng biết, văn nhân khinh nhau, người trong giới khinh bỉ lẫn nhau, lỡ như bản thân lú đầu ra rước phải phiền toái gì đó, còn không bằng không đi.
“Không sao, đừng lo lắng, sư huynh có chút tiếng tăm ở phủ Nam Dự, chẳng có gì không tiện, cho dù là Lý Hâm công tử cũng phải nhường sư huynh ba phần.”
“À, đúng rồi, Lý Hâm công tử là con trai của phủ quân phủ Nam Dự phẩm hạnh không tồi, thích kết giao nhiều bạn bề, ngươi mà đi thì sẽ rất vui mừng đấy.”
Trần Tinh Hà thản nhiên mở miệng, đặc biệt là câu nói “có chút tiếng tăm”, khi nói ra càng có chút kiêu ngạo.
Ừ, nghe cũng ngầu lòi thật.
Trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu đặt hành lý xuống, sau đó nằm thẳng lên giường.
Mấy ngày liên tục ở trong xe ngựa, đương nhiên là không thoải mái rồi, đi ngủ cũng phải co chân lại, đâu có được chắc chắn như ngủ ở trên giường.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Hứa Thanh Tiêu liền ngồi dậy bắt đầu luyện công.
Đã năm ngày liên tiếp Hứa Thanh Tiêu không tu luyện rồi.
Bây giờ hiếm lắm mới ở một mình được, Hứa Thanh Tiêu tất nhiên không thể lười biếng được.
Trước sau đã qua hai mươi ngày, khoảng cách ba tháng nhập cửu phẩm, chỉ còn lại có hai tháng.
Rất gấp, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại không quá cấp bách.
Dựa vào Kim Ô tôi thể thuật, sau hai tháng còn lại bước vào cửu phẩm, có thể nói là dư dả.
Trong phòng.
Cơ thể Hứa Thanh Tiêu lại xuất hiện vầng sáng màu vàng kim mờ ảo.
Khí huyết sôi trào chuyển động, tụ ra từng luồng kim ô khí huyết, phía trước đằng sau cũng có mấy trăm luồng kim ô khí huyết ở trong cơ thể.
Ngay bây giờ có hai con đường để đi.
Tụ kim ô khí huyết, ôn dưỡng thân thể.
Dùng kim ô khí huyết, khai phá gân mạch, hoàn thành ngưng mạch.
Hứa Thanh Tiêu tạm thời chọn loại thứ nhất, hắn định đợi qua vài ngày mới đột phá, chậm một chút mới chắc ăn được.
Không cần phải vội vàng trong nhất thời.
Một canh giờ sau, Hứa Thanh Tiêu thu công.
Theo khoảng thời gian tu luyện này, Hứa Thanh Tiêu cũng cảm giác rõ hơn thể chất đang lột xác.
Có thể nói mỗi ngày đều có thay đổi khác nhau, bất luận là thể lực hay là năng lực phản ứng, tất cả mọi phía đều tăng lên.
Nhưng cụ thể là mạnh đến thế nào, Hứa Thanh Tiêu cũng không rõ, nhưng lấy một ví dụ, nếu như gặp phải hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ.
Hứa Thanh Tiêu cảm giác dùng một tay là có thể đánh bại cả hai người.
Hai người bọn họ cũng là thập phẩm võ giả, nhưng Hứa Thanh Tiêu có tự tin là một tay đánh bại.
"Báo ca từng nói, ở trong nha phủ có một thứ, tên là Chấn Cổ, có thể kiểm tra ra được khí lực của võ giả."
"Nếu có cơ hội, có thể đi kiểm tra xem."
Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ ở trong lòng, về hệ thống võ giả, hắn cũng không hiểu ra sao vì sao, nói đi nói lại vẫn là thiếu tri thức.
"Muốn đi đọc sách, Nam Dự phủ có thư viện, sách cất giữ lên đến ngàn vạn quyển."
"Thi Phủ thì bỏ đi, đó là thứ hư vô mờ mịt, đọc thêm chút sách, đợi sau khi thi Phủ xong thì rời khỏi phủ Nam Dự, mai danh ẩn tích đi phủ khác."
"Cái chết của Trình Lập Đông cũng rách việc thật, không thể chắc chắn rằng cấp trên sẽ không lần tra ra."
"Nếu tên đó vẫn chưa chết thì còn rách việc hơn, tên này chắc đã có thành kiến với ta rồi."
Từng chuyện một hiện lên trong đầu Hứa Thanh Tiêu, hắn đang lên kế hoạch cho tương lai.
Phủ Nam Dự chỉ là một nơi dừng chân.
Mục đích chính khi đến đấy cũng không phải vì thi Phủ, chủ yếu vẫn là thoát khỏi hiềm nghi, để cho Ngô Ngôn có cơ hội ra tay.
Thứ hai chính là đến đây đọc sách, vấn đề lớn nhất của riêng mình chính là lượng thông tin quá ít, nhất định phải đọc nhiều sách hơn để bù đắp vào phần kiến thức mà mình còn chưa nhìn thấy được.
Phải đọc sách.
Đọc nhiều sách.
Hứa Thanh Tiêu đã sắp sửa không thể đợi chờ được nữa.
"À, không đúng, còn phải tham gia thịnh yến nữa."
Hứa Thanh Tiêu thiếu chút nữa là phi thẳng lên đường , bỗng nhiên nhớ ra buổi tối còn có một cái yến hội.
Nghĩ ra tới đây, Hứa Thanh Tiêu không khỏi thở dài, nhưng cũng không còn gì để nói.
Thời cổ đại ít có trò chơi giải trí, thích nhất là bày tiệc tụ tập bạn bè, văn nhân có cách chơi văn nhân, phàm phu có lối chơi của phàm phu, thậm chí đến cả trẻ con người già cũng có cách giải trí của chính mình.
Dù sao thì đến tối, ngoại trừ đi dạo hoa lâu ra, ngươi không tìm ra được cách giải trí nào khác, cố sống cố chết lắm cũng chỉ còn mỗi đánh bạc.
Đối với bữa tiệc tối nay, Hứa Thanh Tiêu đã nghĩ rất rõ rồi.
Mở rộng mối quan hệ xã giao của mình một chút, cách làm cũng rất đơn giản, gặp người thì khen, tài văn thơ của ngươi hay thì khen văn thơ của ngươi, ngươi vẽ tranh đẹp thì khen tài họa tranh của ngươi, nếu tài hoa cũng bình thường, thì khen ngươi đẹp trai.
Thử hỏi, kẻ nào lại không cảm thấy bản thân mình đẹp nhỉ?
Loại thủ đoạn xã giao này, thật ra thì Hứa Thanh Tiêu cũng không phải quá nhuần nguyễn, chẳng qua kiếp trước đi công tác cùng lãnh đạo, đều phải dựa vào tài ăn nói.
Cứ như thế, một nửa canh giờ nữa lại trôi qua lúc nào không hay.
Kèm theo là một loạt tiếng gõ cửa vang lên, khiến Hứa Thanh Tiêu buông quyển sách trong tay xuống.
"Tới đây."
Đáp lại một tiếng, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, mở cửa ra liền nhìn thấy Vương Nho xuất hiện cùng một một cô gái ăn mặc theo lối trang phục nha hoàn.
"Bái kiến Vương Nho huynh trưởng."
Hứa Thanh Tiêu vô cùng khách khí, đồng thời trong mắt hơi mang theo một tia khó hiểu.
"Thanh Tiêu hiền đệ, sư huynh ngươi nói sẽ đến dự tiệc muộn, bảo ta dẫn ngươi tới trước, bộ trang phục này là sư huynh của ngươi cố ý bảo ta chuẩn bị, ngươi thay quần áo trước đi."
Vương Nho cũng vô cùng khách khí đối với Hứa Thanh Tiêu.
"Thay quần áo hả?"
Hứa Thanh Tiêu nhìn thoáng qua trang phục tố y của mình, sạch thì sạch thật đó, nhưng mà đúng thật là không có được cảm giác như khách văn chương.
"Được, vậy làm phiền Vương Nho huynh trưởng rồi."
Hứa Thanh Tiêu nhận lấy cái khay trong tay nha hoàn.
"Thanh Tiêu hiền đệ cứ thay quần áo trước, ta ở dưới lầu chờ ngươi."
Vương Nho nói một tiếng, rồi giúp Hứa Thanh Tiêu đóng cửa phòng lại.