Chương 722: Ba Quân Xuất Chinh! Trăm Vạn Hùng Binh! Dạ Tập Phàn Quốc! (3)
“Đường xá xa xôi, cho các ngài thời gian ba ngày, tất cả các quân nhu phẩm sẽ được đưa đến trong vòng bảy ngày, có thể làm được hay không?
Hứa Thanh Tiêu vừa nói vừa thu xếp lại cờ xí.
Phàn quốc, A Mộc Tháp, Đường quốc và Đột Lương.
Đây là con đường mà Đại Ngụy phải bước qua khi Bắc phạt, nhất là Phàn quốc và Đường quốc, thực lực bọn họ không thể xem thường, hơn nữa các quốc gia này cũng nằm trong danh sách vạch tội.
“Mạt tướng lĩnh mệnh.”
Ba vị hầu gia không do dự chút nào, bọn họ nhận lấy binh phù.
“Khúc Chu hầu, ngài sẽ là Tiên Phong đại tướng quân của đoàn quân thứ ba, Dương Đô hầu, Trọng Bình hầu là Tả Hữu tướng quân, ba người các ngài nhận lấy binh phù Thiên Tử quân, suất lĩnh ba mươi vạn đại quân quét vào từ hướng tây, càn quét tất cả các bộ lạc dị tộc.”
“Bản quan lệnh cho các ngài đọc cáo chiêu hàng ở dưới thành, người mở cửa thành đầu hàng sẽ không tính nợ cũ, người không ra cửa thành đầu hàng, tất cả đều giết không tha, không cần chỉ thị của triều đình, lấy máu chấm dứt trận chiến.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, trong giọng nói mang theo sự lạnh lẽo.
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Ba người Khúc Chu hầu cùng nhau mở miệng, bên trong tất cả bọn họ thật ra đều mang theo dòng máu hiếu chiến, giờ ở trong triều đã nhịn mấy chục năm, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài chinh chiến, tất nhiên là rất hưng phấn.
“Đi thôi, tuân thủ đúng như lời của bản quan nói, nếu như có ai dám vi phạm, không nghe theo tướng lệnh thì chém đi.”
Hứa Thanh Tiêu nói một cách nghiêm túc. Đánh trận thì cần có quy củ, không dựa theo quy tắc thì trảm ngay lập tức.
“Chúng thần đã rõ.”
Bảy vị vương hầu cùng nhau hô lên, sau đó nhanh chóng rời đi, phủ thêm chiến giáp, chuẩn bị tập kết đại quân.
Sau một khắc, Hứa Thanh Tiêu trầm mặc không nói, bắt đầu nghiên cứu thế cục.
Điều này làm cho mấy vị quốc công có hơi sửng sốt.
Bọn họ đợi một canh giờ, nhận ra Hứa Thanh Tiêu đã hoàn toàn chú tâm vào sa bàn, cuối cùng, giọng của An quốc công vang lên.
“Hứa đại nhân, có phải ngài đã quên bọn ta rồi không?”
“Tiếp theo bọn ta nên làm gì bây giờ?”
An Quốc công mở miệng, ông ta nhìn các vương hầu kia đi lãnh binh chinh chiến thì trong lòng tất nhiên cũng nôn nóng, đừng nó là ông ta, các vị vương hầu còn lại cũng không nhịn được có phần mong mỏi, hận không thể hối Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng phân tranh thủ thời gian giao việc cho bọn họ.
Điều làm cho bọn họ không ngờ tới chính là Hứa Thanh Tiêu thế mà ngồi suy tư về trận chiến suốt một canh giờ, không thèm để ý đến bọn họ. Điều này làm cho bọn họ có thể chịu nổi.
Nghe thấy lời của An Quốc công, Hứa Thanh Tiêu lập tức hiểu rõ đối phương muốn làm gì.
Lập tức mở miệng nói:
“Các vị quốc công, giết gà đâu cần dao mổ trâu, trận chiến này còn chưa cần đến các vị quốc công ra tay, nếu các vị quốc công cũng muốn tham dự vào thì có thể đi động viên ba quân.”
“Cổ vũ sĩ khí các kiểu.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn thật sự không muốn phải nhờ đến các vị quốc công, những quốc công này đều không phải là hạng người bình thường, đều là những võ giả mạnh mẽ thật sự, mỗi người ai nấy đều dựa vào quân công mà đi lên.
Bọn họ là dùng để Bắc phạt chứ không phải để xử lý chuyện này.
Câu này vừa dứt, các vị quốc công cũng có hơi buồn bực, vốn cho rằng có thể mang binh đi đánh trận, ai ngờ đâu còn không được ra sân, nhưng lời của Hứa Thanh Tiêu cũng không phải là nói dối, loại chiến tranh này, nếu như còn phải gọi bọn họ đi, vậy thì đúng thật là giết gà dùng đến dao mổ trâu.
Chỉ là hiểu được thì hiểu được, nhưng buồn rầu thì vẫn buồn rầu.
“Hứa đại nhân, vậy còn bọn ta thì sao? Bọn ta không tôn quý như các vị quốc công kia, bọn ta có thể xuất chinh không?”
Không ít các vương hầu bắt đầu nhao nhao hỏi thăm, còn có một vài võ tướng, họ hỏi Hứa Thanh Tiêu.
“Không cần.”
“Bảy vị vương hầu, ba đại binh doanh, đối phó dị tộc vậy là đủ rồi.”
“Chinh chiến tuy quan trọng nhưng chuyện trong nước cũng rất nặng nề, các vị cứ đợi ở Văn Hoa điện, tùy thời xử lý các công việc tình báo quân cơ, mỗi một trình tự đều cần phải suy nghĩ cẩn thận.”
“Nhất thiết phải hy sinh cái nhỏ để đổi lại kết quả to.”
Hứa Thanh Tiêu nói với vẻ chắc chắn.
Hắn biết những vương hầu tướng lĩnh này đều muốn được xuất chinh, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại càng hiểu hơn chính là người lãnh đạo đánh trận không cần phải quá nhiều, đánh trận chỉ cần tinh túy chứ không cần nhiều.
Chuyện hậu cần nội vụ lại là điều cực kỳ quan trọng, nhất định phải nhờ các vương hầu này bàn bạc giám sát, từ đó chỉnh đốn các phương sách tốt nhất.
Nếu không chỉ dựa vào bản thân mình điều khiển tất cả, những điều nhỏ nhặt sao có thể làm hết?
Đám người có hơi thất vọng, nhưng bọn họ cũng hiểu chỉ đánh một trận thì đúng là không thể dùng nhiều người như vậy.
Hơn nữa hậu cần và nội vụ cũng rất quan trọng, ổn bên trong đánh bên ngoài, đây mới thật sự là chiến tranh.
Cứ như vậy.
Cả Đại Ngụy bắt đầu sôi trào.
Tiếng trống trận cũng vang lên ở khắp các binh doanh.
“Truyền lệnh của Giám Quốc khanh Hứa Thanh Tiêu Hứa đại nhân, tập kết Kỳ Lân quân!”
“Xạ Dương hầu, Quảng Dương hầu, Lâm Dương hầu xuất binh thảo phạt các nước!”
“Truyền lệnh của Hứa đại nhân, tập kết Đại Hoang quân!”
“Truyền lệnh của Hứa đại nhân, tập kết Thiên Tử quân!”
Giờ khắc này, trống trận Đại Ngụy vang rền, ba đại quân doanh dường như chuẩn bị sẵn sàng ngay lập tức.
Trước đó thật lâu, bọn họ đã biết Đại Ngụy sắp chiến tranh rồi, cho nên toàn quân đều đã chuẩn bị kỹ càng.
Sau khi thánh chỉ mệnh lệnh được hạ xuống, trong nháy mắt, ba quân đã chờ xuất phát.
Nhanh nhất chính là Tín Vũ hầu, hắn tập kết ba mươi vạn Đại Hoang quân, không thèm cổ vũ trước trận chiến luôn, mười vạn con chiến mã dẫn đầu đi đến Phàn quốc, cát vàng trên đường cuồn cuộn, hai mươi vạn bộ binh đi theo phía sau.
Từng chiến vũ khí công thành được lôi theo, khí thế của ba mươi vạn đại quân chọc thẳng lên trời.
Như mây đen không ngớt, trên đường đi mặt đất rung động, chim thú hoảng sợ gào lên bốn phía.
Khoảng cách giữa Đại Ngụy và Phàn quốc là hai ngàn dặm đường, chỉ trong một ngày phải tới nơi thì hơi áp lực, chẳng qua cũng may chính là tất cả mọi người đều mong được chiến một trận, Đại Hoang quân cũng đã chuẩn bị xong.
Đám người quân bị đầy đủ, tiến về phía Phàn quốc.
Trận chiến này.
Là trận chiến đầu tiên từ sau khi Bắc phạt.
Cực kỳ quan trọng, không thể thất bại được.
Mà vào ngay lúc này.
Các nước dị tộc của Đại Ngụy cũng hoàn toàn nghiêng ngửa.
Tấc các các sứ thần dị tộc đều tụ tập lại ở Ti Long vương cung, từ một canh giờ trước thì bọn họ đã biết tin Đại Ngụy tuyên chiến.
Nói thật thì cho dù biết Đại Ngụy vương triều sẽ tuyên chiến nhưng khi biết tin thì bọn họ vẫn sợ, hoảng hốt không thôi.