Chương 723: Ba Quân Xuất Chinh! Trăm Vạn Hùng Binh! Dạ Tập Phàn Quốc! (4)
Một khi chiến rồi thì tất phải có hy sinh, không ai muốn trở thành vong hồn đầu tiên dưới vó ngựa Đại Ngụy.
Nhất là một số nước nhỏ vừa mới gia nhập vào đội quân vạch tội, lợi ích còn chưa chiếm được, kết quả người ta đã tuyên chiến rồi.
Bọn họ là những nước hối hận trước nhất.
Có người nghĩ bây giờ sẽ rút khỏi nhưng trước đó vào lúc gia nhập họ đã đồng ý nhất định sẽ không rời khỏi, nếu không sẽ bị các nước thảo phạt.
Trong lúc nhất thời, bọn họ lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng buồn bực nhất vẫn là Phàn quốc, A Mộc Tháp, Đường quốc và bộ tộc Đột Lương.
Bởi vì quân đội Đại Ngụy đã vọt đến bốn nước bọn họ trước tiên.
Nói một câu không dễ nghe thì nếu như vận may không tốt, bốn nước bọn họ có thể sẽ bị quân đội Đại Ngụy giẫm nát.
Trong cung điện, các loại âm thanh vang lên, giống như cái chợ tôm chợ cá vậy, cực kỳ lộn xộn.
Cuối cùng, ngay vào khắc này, giọng của Ti Long vương vang lên.
“Im hết cho bản vương.”
Ông ta hét to một tiếng làm cho hơn một trăm vị sứ thần của các nước dị tộc an tĩnh lại.
“Ồn ào cái gì mà ồn ào.”
“Lẽ nào các người không nghĩ tới chuyện Đại Ngụy sẽ đánh hay sao?”
“Mục đích của chúng ta không phải là hy vọng Đại Ngụy đánh tới hay sao?”
“Bây giờ Đại Ngụy tuyên chiến, không phải là gãi đúng chỗ ngứa hay sao?”
“Các ngươi hoang mang cái gì?”
Giọng Ti Long vương lạnh lẽo vang lên.
Trước khi người ta tuyên bố đánh thì ai nấy cũng đều càn rỡ ngang ngược, huênh hoang dữ lắm, bây giờ nghe thấy sắp đánh rồi thì mặt mũi người nào người nấy đều hiện lên vẻ u sầu? Có cần mặt mũi nữa không vậy?
“Ti Long vương nói không sai, Đại Ngụy bọn họ tập kết đại quân chẳng lẽ chúng ta không tập kết đại quân được hay sao? Chỉ cần võ giả từ nhị phẩm trở lên không xuất hiện thì chúng ta sợ gì mà không đánh một trận?”
“Cho dù võ giả nhị phẩm có ra mặt thì thế nào chứ? Nước ta cũng có một vị võ giả nhị phẩm, kết hợp với Man tộc, còn sợ không đánh lại bọn họ à?”
“Đại Ngụy vương triều chỉ đang dọa người một chút mà thôi, theo ta thấy, họ chỉ muốn hù dọa chúng ta thôi.”
“Cho dù có đánh thật thì cũng chỉ là đánh cho biết, thua thì cùng lắm bồi thường một ít ngân lượng, sau đó lại tùy tiện kéo mấy con dê ra thế tội, quay đầu lại hai đại vương triều vẫn sẽ cho chúng ta không ít lợi ích.”
“Đúng vậy, có vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên, sợ bọn họ làm gì?”
Trong mấy trăm vị sứ giả cũng có không ít phần tử hiếu chiến, không hề sợ hãi trước sự tuyên chiến của Đại Ngụy lần này.
Nghe bọn họ nói như vậy, các sứ thần cũng thoáng an tĩnh lại.
Suy nghĩ kỹ một chút thì đúng là như vậy thật, các nước dị tộc cộng lại cũng hơn một trăm, liên hợp lại cũng là một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ, mối quan hệ bây giờ chính là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Trừ phi vương triều Đại Ngụy phái võ giả nhất phẩm hoặc là phái tất cả các võ giả nhị phẩm ra, nếu không chỉ bằng vào việc chém giết thông thường thôi, mọi người đoàn kết lại, ai sợ ai?
Nhìn thấy đám người trầm mặc như thế.
Giọng của Ti Long vương lại vang lên lần nữa.
“Đại Ngụy tuyên chiến là điều nằm trong kế hoạch của chúng ta.”
“Nếu như không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì Đại Ngụy sẽ phái hai đại doanh lớn là Kỳ Lân quân hoặc Thiên Tử quân, một đại doanh trấn thủ kinh đô, bảo hộ sự an toàn của Đại Ngụy.”
“Một đại doanh khác thì xua quân Bắc phạt, đứng mũi chịu sào chính là Phàn quốc, nhưng mà Phàn quốc cũng đừng quá lo lắng, các nước chúng ta đều sẽ chi viện, Ti Long nhất tộc bọn ta sẽ chi viện một vạn thiết kỵ tinh nhuệ, tám vạn quân chiến tướng, các quốc gia cũng sẽ ra sức.”
“Nhất là các nước dị tộc chung quanh, ít nhất phải rút ra một phần ba binh lực, đây là trận chiến đầu tiên, rất quan trọng.”
“Không cầu thắng, chỉ cầu có thể ngăn chặn được bước chân của Đại Ngụy.”
“Không thua tức là thắng rồi, kéo dài thêm một tháng, chỉ cần vương triều Đại Ngụy dám tăng thêm binh mã thì phiên vương các nơi lúc nào cũng có thể tạo phản.”
“Nếu như không tăng thêm binh mã thì lại tiếp tục chậm trễ, lương thảo, quân nhu, ngươi muốn bao nhiêu chúng ta sẽ cho bấy nhiêu, sứ giả Phàn quốc, bản vương muốn hỏi ngươi một chút, các ngươi còn lo lắng gì không?”
Ti Long vương hỏi một cách tự tin.
Đúng vậy, sau khi câu này vừa dứt thì mọi người cũng yên lòng trong phút chốc.
Nhất là sứ giả Phàn quốc, hắn ta không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.
Ngẫm lại thì cũng đúng, hơn một trăm quốc gia bộ lạc đều ủng hộ mình, nói một câu không dễ nghe thì nếu như không có mình, bọn họ có thể sống tốt sao?
Vì vậy, sứ giả Phàn quốc liền đứng dạy bái tạ Ti Long vương nói:
“Đa tạ Ti Long vương.”
Thiết kỵ của Ti Long nhất tộc nổi danh thiên hạ, bản thân chủng tộc này đã am hiểu kỵ xạ, một vạn thiết kỵ tinh nhuệ cũng đủ đều bù đắp được cho mười vạn quân bình thường, lại còn thêm tám vạn binh lực chống đỡ, sao hắn có thể không an tâm cho được.
“Nước ta chi viện năm ngàn tinh nhuệ.”
“Vậy nước ta ủng hộ tám ngàn tinh nhuệ.”
“Nước ta hai vạn bộ binh.”
“Nước ta một vạn năm ngàn bộ binh cộng thêm mười chiến nỏ phá giáp cỡ lớn.”
Từng giọng nói vang lên, các quốc gia cũng không keo kiệt mà ồn ào viện trợ Đường quốc, cho cũng không ít, ngươi năm ngàn hắn năm ngàn, người kia một vạn người nọ hai vạn.
Chẳng qua chỉ phân chia thành các loại binh mà thôi.
Hai nước giao chiến kỵ binh xếp hàng đầu, tiếp theo chính là trọng giáp binh cuối cùng là bộ binh cầm đao cầm thương chém giết.
Nghe được từng âm thanh chi viện như vậy, sứ giả Phàn quốc vui vẻ ra mặt.
Chẳng qua nói suông thì không có tác dụng, hắn tự mình ghi lại mỗi một khoản chi viện, nói nghe cho hay thì chính là ghi tạc trong lòng nhưng thật ra là lo lắng mấy người đó nói mà không làm.
Chờ sau khi hoàn toàn thống kê xong.
Sứ giả Phàn quốc không nhịn được lộ ra vẻ vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Kỵ binh tinh nhuệ mười lăm vạn.
Binh lính bình thường ba mươi lăm vạn.
Các loại cung nỏ lớn và cung tiễn nhiều vô số kể, lượng tài nguyên này có thể trang bị đầy đủ cho trên dưới Phàn quốc.
Tốt.
Tốt.
Tốt đến nỗi không tốt hơn được nữa.
“Các vị, vậy ta sẽ trở về báo cáo với chủ quân, trận chiến này chúng ta có chung một mối thù, phải cho Đại Ngụy biết thực lực của chúng ta.”
“Chẳng qua các vị đại nhân à, vẫn nên nhanh chóng thực hiện lời hứa nha, tuy là Đại Ngụy sẽ không xuất chiến ngay lập tức nhưng thực hiện sớm chừng nào thì trên dưới Phàn quốc cũng sẽ an tâm hơn chừng nấy, cổ vũ cho quân sĩ Phàn quốc.”
Sứ giả Phàn quốc nói vậy.
Đám người gật đầu cười nhưng trong lòng lại liên tục cười lạnh.
Chẳng qua nể tình đây là trận chiến đầu tiên cho nên đám người cũng không nói gì.