Chương 721: Ba Quân Xuất Chinh! Trăm Vạn Hùng Binh! Dạ Tập Phàn Quốc! (2)
“Các vị đại nhân. Vật này là do Thanh Tiêu lệnh cho Công bộ chế tạo ra.”
“Lần tuyên chiến này, các vị đại nhân nhất định không được rời khỏi đại điện, tất cả ăn hay ở đều phải ở bên trong cung điện, đảm bảo cơ mật trận chiến không bị tiết lộ.”
“Đồng thời toàn bộ nhất mạch nho quan đều phải rời khỏi đại điện, trở về Văn cung Đại Ngụy viết văn chương cổ vũ sĩ khí.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng bảo tất cả nho thần rời khỏi, trở về viết văn chương cổ vũ sĩ khí.
Câu này làm cho nhất mạch nho thần lập tức nhíu mày. Hứa Thanh Tiêu nói như vậy không nghi ngờ gì nữa, đây chính là đang đề phòng bọn họ, hơn nữa trước đó còn cố ý nói một câu đảm bộ cơ mật trận chiến không bị lộ ra.
Câu này không hiểu sao thấy có hơi nhắm vào mình.
“Hứa đại nhân...”
Có đại nho của Văn cung Đại Ngụy mở miệng muốn tranh luận mọt hai câu nhưng Hứa Thanh Tiêu lại không phân thân sơ nói rằng:
“Ta đã nhận hoàng mệnh.”
“Chuyện Đại Ngụy tuyên chiến, bệ hạ đã giao toàn quyền chỉ huy cho Hứa mỗ.”
“Nhát đao đầu tiên, Hứa mỗ không muốn chém về phía người trong nhà mình.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, đây là thái độ của hắn, một câu chỉ nói một lần là được.
Đã bước vào trạng thái chiến tranh thì không còn dễ nói chuyện như vậy, bị giết lầm cũng đáng đời.
Đồng thời Hứa Thanh Tiêu cũng lấy Long phù Đại Ngụy ra.
Thấy phù như thấy trẫm.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu chính là trời của Đại Ngụy, nói một không hai.
Quả nhiên sau khi nói xong câu này, vẻ mặt của các vị đại nho đều thay đổi, nhưng bọn họ đã nhanh chóng hiểu rõ thế cục cho nên chỉ nuốt cục tức xuống, không nói thêm gì mà trực tiếp rời đi.
Đợi sau khi đám người đại nho văn cung đi khỏi.
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp ra mệnh lệnh tiếp theo.
“Lại bộ Thượng thư đâu rồi?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng. Lấy bản thân làm chủ đạo, là chuyện công, mà chuyện này hắn có toàn quyền phụ trách cho nên trực tiếp ra lệnh cho Trần Chính Nho.
Đây không phải là không tôn trọng mà ngược lại là tôn trọng cho nên mới làm như vậy.
Trận chiến của đất nước, sao có liên quan gì đến quan hệ cá nhân ở đây.
“Có thần.”
Trần Chính Nho đi về phía trước một bước, ông tự xưng thần là bởi vì Hứa Thanh Tiêu đang cầm Long phù, trả lời như thế cũng là để biểu lộ thái độ và lập trường của mình.
“Lệnh cho ngài viết chỉ, Đại Ngụy tuyên chiến các nước, dùng lý do các nước nhúng tay vào nội chính, dùng chuyện thoát ly làm lý do, chiếu cáo thiên hạ.”
“Đồng thời ổn định triều cương trong nước, cam đoan tất cả mọi chuyện đều an ổn theo thứ tự, không thể bởi vì chiến sự mà chậm trễ được.”
Hứa Thanh Tiêu nói, chuyện đầu tiên cần làm là phải chiêu cáo thiên hạ, hơn nữa lại còn dựa theo văn chương chinh phạt.
“Thần, lĩnh chỉ.”
Trần Chính Nho cúi đầu về phía Hứa Thanh Tiêu, không chút do dự nói.
“Hình bộ Thượng thư đâu?”
Hứa Thanh Tiêu lại tiếp tục nói.
“Có thần.”
Trương Tĩnh cũng đi về phía trước một bước.
“Lệnh cho ngài lập tức hạ chỉ lệnh, trong vòng hai canh giờ nhất định phải thông báo cho tất cả các quận, phủ, huyện, hương của Đại Ngụy tăng cương đề phòng, đồng thời cho quan sai Hình bộ ra mặt khống chế tất cả các tộc người, bất kể là có vấn đề hay không thì tạm thời đều khống chế, đề phòng thông đồng với địch.”
Hứa Thanh Tiêu lại hạ mệnh lệnh thứ hai.
“Thần, lĩnh chỉ.”
Trương Tĩnh khẽ gật đầu không chút do dự nào, mặc dù ông ta đã cho người thông báo nhưng chỗ khống chế dị tộc này ông ta không nghĩ tới, cũng không phải là không nghĩ tới mà dù có nghĩ tới thì cũng không dám làm.
Nhưng hôm nay Hứa Thanh Tiêu đã ra lệnh, ông ta làm theo là được.
“Hộ bộ Thượng thư ở đâu?”
Hứa Thanh Tiêu nói.
“Thần có mặt.”
Cố Ngôn bước về phía trước một bước, lên tiếng nói vậy.
“Ba quân chưa động thì lương thảo đã đi đầu, bản quan lệnh cho ngươi mở quốc khố ra, tích trữ lương thảo, phối hợp với Công bộ chế tạo chiến khí, về mặt quân chính thì không được tiết kiệm.”
“Đồng thời, trước trận chiến này, khao thưởng ba quân, chuẩn bị trợ cấp chiến tử, tính giống như thời Bắc phạt, không được thiếu văn tiền nào.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng. Vì cổ vũ sĩ khí cho nên khao thưởng cho ba quân trước, bao gồm cả tiền trợ cấp, chuyện này nhất định phải nói rõ trước.
Nếu không sẽ làm cho lòng tướng sĩ nguội lạnh.
Quả nhiên sau khi Hứa Thanh Tiêu nói xong câu này, đám người binh gia đều lộ ra vẻ vui mừng, Hứa Thanh Tiêu đặt chiến sĩ ở vị trí hàng đầu, cũng đủ để chứng minh Hứa Thanh Tiêu vẫn nghiêng về nhà binh bọn họ.
“Thần, lĩnh chỉ.”
Cố Ngôn đáp lời, câu nói kiên định. Đối với chuyện quân chính ông chưa từng keo kiệt bao giờ, một văn tiền cũng sẽ không tiết kiệm.
“Công bộ Thượng thư, Lễ bộ Thượng thư, hai vị Thượng thư phối hợp với Trần Thượng thư giữ vững triều cương.”
Hứa Thanh Tiêu giải quyết chuyện của lục bộ trước nhất, ổn định triều cương là chuyện quan trọng nhất.
Đại Ngụy vương triều không thể bởi vì một trận chiến mà hoàn toàn ngưng trệ, nên phát triển thì vẫn phải phát triển, nên làm nông thì làm nông, lúc này còn chưa đến mức sinh tử tồn vong.
“Binh bộ Thượng thư ở đâu?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng gọi đến Binh bộ Thượng thư.
Đối phương đã sớm chịu muốn hết nổi đi ra ngay lập tức, cúi đầu về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Thần ở đây.”
Sau khi Binh bộ Thượng thư lên tiếng, Hứa Thanh Tiêu không do dự chút nào nói:
“Chu Thượng thư, lệnh cho ngài tập kết Bát Môn kinh binh, giữ gìn sự an toàn của kinh đô Đại Ngụy đồng thời điều động trí quân của Đại Ngụy vây xung quanh mười bảy phủ Đại Ngụy, hình thành chiến tuyến phòng ngự.”
Hứa Thanh Tiêu đi đến trước sa bàn đặt từng lá cờ xí xuống. Đã sắp chinh chiến thì trước mắt phải ổn định thế cục của mình trước, phải làm cho bách tính yên tâm, cũng phải chuẩn bị xong biện pháp phòng ngự.
Đây là chuyện tất yếu.
“Thần, lĩnh chỉ.”
Chu Nghiêm lĩnh chỉ.
Sau đó Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn về các tướng sĩ võ quan đã sắp không nhịn nổi nữa.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu cực kỳ tự tin.
“Tín Vũ hầu, bản quan lệnh cho ngài trở thành Tiên Phong đại tướng quân của quân đoàn đệ nhất, đây là binh phù Đại Hoang quân, điều khiển tất cả sức mạnh của binh doanh, tập kết bên ngoài Phàn quốc, đầu tiên suất lĩnh ba mươi vạn binh, bản quan muốn trong vòng một ngày, ngài có thể chạy đến Phàn quốc, xây dựng đại doanh ngoài Phàn quốc hai trăm dặm, tất cả quân nhu phẩm sẽ được đưa đến sau, có làm được không?”
Hứa Thanh Tiêu dò hỏi.
“Mạt tướng nhất định không phụ mệnh.”
Tín Vũ hầu bước ra, hắn cúi đầu về phía Hứa Thanh Tiêu, nói một cách chắc chắn.
“Được!”
“Xạ Dương hầu, ngài sẽ là Tiên Phong đại tướng quân của đại quân thứ hai, Quảng Dương hầu, Lâm Dương hầu là Tả Hữu tướng quân, ba người các ngài cầm Kỳ Lân binh phù, suất lĩnh ba mươi vạn đại quân chia ra tập kết ở A Mộc Tháp, Đường quốc và bộ tộc Đột Lương, giống như Tín Vũ hầu, dựng nên quân cơ đại doanh bên cách đó hai trăm dặm.”