Chương 741: Tuyên Chiến Toàn Diện, Phạm Người Đại Ngụy Ta, Dù Xa Cũng Giết! (4)
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người nhìn về phía Ti Long vương.
“Đại Ngụy giết hàng quân đã phạm vào tội lớn ngập trời, người đọc sách trong thiên hạ sẽ không bỏ qua cho người làm tổng chỉ huy sứ là Hứa Thanh Tiêu, cũng sẽ không bỏ qua cho Đại Ngụy, đây là chuyện tốt đối với chúng ta.”
“Hơn nữa, các ngươi biết vì sao lần này Đại Ngụy lại giết hàng quân không? Bọn chúng sợ hãi, sợ chúng ta tập trung lại một chỗ cho nên mới giết gà dọa khỉ.”
“Vì vậy chúng ta tuyệt đối không thể để cho chúng đạt được ý muốn, hắn càng giết hàng quân thì càng biểu hiện cho chuyện hắn đang chột dạ, bọn chúng sợ hãi rồi.”
“Bây giờ chuyện mà chúng ta cần làm chính là đoàn kết nhất trí chống cự lại Đại Ngụy, chỉ cần có thể ngăn chặn bước chân của Đại Ngụy thì bên trong Đại Ngụy sẽ tự mình nổi loạn.”
“Hơn nữa các ngươi đừng mơ đầu hàng, Đại Ngụy giết hàng quân, bây giờ đầu hàng có ích gì không?”
Ti Long vương mở miệng, mấy câu nói đó làm cho đám sứ giả trầm mặc.
Trên thực tế sau khi Phàn quốc bị diệt, phản ứng đầu tiên của bọn họ thật sự là muốn đầu hàng, bọn họ sợ thật rồi.
Tưởng rằng chỉ cần mọi người tập trung lại với nhau, tạo áp lực cho Đại Ngụy, ép Đại Ngụy lùi bước hoặc là cho bọn họ được tách ra độc lập, hoặc là sẽ bồi thường chút ít ngân lượng.
Thật không ngờ vậy mà lại thật sự động đao động binh.
Đánh và không đánh là hai chuyện khác nhau, cãi nhau có hung cỡ nào cũng không bằng một lần va chạm trực tiếp.
Không ai muốn trở thành vong hồn dưới chân thiết kỵ Đại Ngụy.
Nhưng Ti Long vương nói cũng không sai, người ta đã giết hàng quân rồi thì chính là muốn vạch mặt, kể từ đó, đầu hàng cũng vô dụng mà thôi.
“Ti Long vương, vậy tiếp theo bọn ta nên làm gì đây?”
“Đúng vậy, Ti Long vương, ngài cho chúng ta ý kiến đi, chúng ta đều nghe theo ngài.”
“Đúng vậy, nghe theo Ti Long vương.”
Không ít người mở miệng tôn sùng Ti Long vương.
Còn Ti Long vương thì cũng không từ chối bất kỳ điều gì, ông ta đứng dậy đi thẳng đến trước sa bàn nói:
“Ta đã nhận được tình báo rằng đại quân thứ hai của Đại Ngụy sẽ chia ra hạ trại ở ba nơi là A Mộc Tháp, Đường quốc và Đột Lương. Suy cho cùng thì Đường quốc cũng là một chi của Đại Ngụy, không giống như các quốc gia dị tộc chúng ta.”
“Cho nên ta nghĩ là Hứa Thanh Tiêu chắc chắn sẽ tấn công hai nơi là A Mộc Tháp và Đột Lương mà không tấn công Đường quốc, chắc hắn sẽ đi chiêu hàng.”
“Nhưng Hứa Thanh Tiêu nghĩ sai rồi, Đường quốc chính là nước mạnh nhất trong mười nước, bọn họ đã muốn được tách ra độc lập từ lâu.”
“Cho nên Đường quốc sẽ không đầu hàng, thậm chí còn phải thừa cơ tập kích đoàn quân thứ hai của Đại Ngụy. Lúc này, Yến quốc, bộ lạc Kinh Đồ và bộ lạc Long An sẽ dốc hết sức lực để chi viện cho Đường quốc.”
“Phối hợp với Đường quốc tập sát đoàn quân thứ hai của Đại Ngụy, nếu như may mắn thì nhất định có thể đánh cho đoàn quân thứ hai bị trọng thương, cho dù vận khí có bình thường đi chăng nữa thì cũng sẽ làm cho đoàn quân thứ hai phải chịu thiệt thòi lớn.”
“Các ngươi cảm thấy ý của ta như thế nào?”
Ti Long vương hiểu rất rõ Đại Ngụy, trong nháy mắt ông ta đã phán đoán xong, chắc chắn Hứa Thanh Tiêu sẽ không tấn công Đường quốc mà chỉ sẽ tấn công A Mộc Tháp và bộ lạc Đột Lương.
Dù sao thì Đường quốc cũng là chi nhánh của họ.
“Kế này rất hay, Ti Long vương đại tài.”
Sứ giả Đường quốc đứng dậy, vẻ mặt hắn ta cực vui mừng.
Sứ thần của các nước dị tộc còn lại cũng cùng nhau gật đầu đồng ý.
Chẳng qua Ti Long vương lại tiếp tục lên tiếng nói: “Có một chuyện nhất định phải chú ý.”
“Trận chiến đầu tiên Phàn quốc đầu hàng nhanh như vậy, điểm quan trọng nhất chính là do quốc quân Phàn quốc để các bộ lạc tấn công trước, muốn giữ lại thực lực của chính mình.”
“Đây là nguồn cơn của sự diệt vong, quốc vương Phàn quốc đáng chết, các vị phải nói chuyện này với quốc quân của các vị.”
“Viện quân không phải tặng qua để chết thay, cho nên mỗi một trận sau này đều cần phải cho quân chủ lực của nước mình lên trước rồi lại đến viện quân, để bảo đảm sự quyết tâm.”
“Đồng thời cần phải mở rộng cửa lớn với quân đội bạn, nhất định không được nghi kỵ lẫn nhau. Trước mắt thì kẻ địch duy nhất của chúng ta chính là Đại Ngụy, nếu như không kéo chân được Đại Ngụy, vậy những người ở chỗ này ai còn sống được chứ?”
“Đến bước này rồi, đừng giữ tâm lý may mắn, nếu còn như vậy thì chờ sau khi trận chiến kết thúc, ta sẽ đồ diệt nước đó, biết chưa?”
Ti Long vương cố ý nói chuyện này ra, ông ta đã phái ra một vạn thiết kỵ tinh nhuệ nhưng chỉ có mười mấy người trở về.
Một vạn thiết kỵ tinh nhuệ chết oan chết uổng trong tay Đại Ngụy như vậy, sao ông ta không tức cho được? Lại càng tức hơn chính là ông ta đem lòng tốt tặng người qua viện trợ, kết quả đổi lấy được những gì?
Nhiều người thì nhiều sức không sai, nhưng nhiều người thì tâm tư cũng nhiều, cho nên ông ta nhất định phải nói rõ, nếu ai còn làm loạn như vậy thì sau này sẽ đi diệt nước đó, không tin họ còn dám làm loạn.
“Chúng ta tuân mệnh!”
“Chúng ta tuân mệnh!”
Các sứ giả ào ào lên tiếng, Ti Long vương nói không sai, đã đoàn kết nhất trí rồi, nếu như còn nghi kỵ lẫn nhau thì không thể nghi ngờ chính là tự mình chuốt khổ.
Phải biết rằng kẻ địch cần phải đối mặt là vương triều Đại Ngụy chứ không phải là một nước nhỏ nào đó.
Ngay sau đó, ánh mắt Ti Long vương không khỏi hướng về phía sa bàn,
Đường quốc nhất định phải thắng đó.
Đánh thắng hay đánh không lại đều như nhau, nhất định phải ngăn được bước tiến của Đại Ngụy.
Bước đi này của Đại Ngụy đã đánh giết quá tốt rồi, nếu đao này lại tiếp tục giết tới, thiên hạ sẽ chấn động, đám dị tộc này sao có gan chém giết nữa.
Ông ta chỉ có thể ổn định lại đại cục trước.
Trong lòng Ti Long vương nghĩ vậy.
Sở dĩ ông ta có thể thống lĩnh được đại cục không phải là vì tài hoa của ông ta, cũng không phải bởi vì Ti Long nhất tộc mạnh cỡ nào mà là vì sau lưng ông ta có người.
Chỉ thị của phía trên rất đơn giản, giai đoạn đầu kéo dài, trung kỳ náo loạn, hậu kỳ giết.
Đây là sự sắp xếp toàn cục của phía trên, giai đoạn đầu nhất định phải ngăn chặn Đại Ngụy lại, không ngăn được thì căn bản là không có bất kỳ hi vọng thắng nào.
Chỉ cần Đại Ngụy bị kéo lại ở giai đoạn đầu thì trung kỳ tất nhiên sẽ bị vướng vào nhiều chuyện thị phi, loạn phiên vương loạn Văn cung loạn dân gian gì đó, bên trong Đại Ngụy sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề.
Kể từ đó, đợi đến khi Đại Ngụy nội loạn rồi thì bọn họ liền có thể chân chính rút đao, lúc đó có thể oán báo oán, thù báo thù.
Cùng lúc này.
Văn cung Đại Ngụy.
Khi chuyện Hứa Thanh Tiêu giết hàng quân truyền đến, toàn bộ Văn cung Đại Ngụy liền hoàn toàn sôi trào.