Chương 742: Tuyên Chiến Toàn Diện, Phạm Người Đại Ngụy Ta, Dù Xa Cũng Giết! (5)
Không ai ngờ tới Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại hạ mệnh lệnh này.
Giết hàng quân!
Đây chính là chuyện thiên lý bất dung.
“Hứa Thanh Tiêu ngươi đúng là điên thật rồi.”
“Từ trước đến nay giết hàng là điềm không may, khí vận bảy trăm năm giang sơn Đại Ngụy ta sẽ phải loạn trong tay ngươi sao?”
“Một khi giết hàng quân rồi, mỗi một trận sau này Đại Ngụy đều sẽ phải trả giá bằng mạng của mấy triệu sinh mệnh vô tội, họ sẽ vì Hứa Thanh Tiêu mà hy sinh một cách vô ích.”
“Ta muốn viết văn chương, ta muốn viết văn chương, Hứa Thanh Tiêu, ngươi không có lòng nhân nghĩa của Nho giả.”
Văn cung Đại Ngụy đã hoàn toàn sôi trào, khắp nơi đều là những tiếng mắng chửi.
Có người đúng là phẫn nộ thật.
Chỉ là sau khi phẫn nộ xong thì lại thở dài, vừa tiếc hận vừa bất đắc dĩ.
Nhưng trong lòng đại bộ phận nho sinh đều có cảm giác cực kỳ vui mừng, bởi vì cuối cùng Hứa Thanh Tiêu cũng đã làm sai một chuyện, một chuyện vô cùng to lớn.
Các đại nho của Văn cung Đại Ngụy điên cuồng viết văn, thậm chí có một vài đại nho còn mang theo một nhóm nho sinh đi thẳng đến hoàng cung.
“Đi! Chúng ta đi yết kiến bệ hạ, vạch tội Hứa Thanh Tiêu!”
“Những hành vi của Hứa Thanh Tiêu đã làm cho trời đất phẫn nộ, đi đến hoàng cung Đại Ngụy, đi gặp hoàng đế.”
Giọng của các vị đại nho vang lên.
Mà trong Văn cung, Bồng nho thế mà lại không lên tiếng, ông ta tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh và không đưa ra bất kỳ ý kiến nào, nhưng cũng không ngăn cản đám đại nho kia đi hoàng cung vạch tội.
Không bao lâu sau, mấy trăm vị nho sinh đi vào hoàng cung Đại Ngụy, năm vị đại nho yêu cầu được gặp mặt Thánh thượng nhưng chỉ nhận được lời từ chối.
Nữ đế không gặp.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt năm vị đại nho cũng sắp đỏ đến mang tai luôn.
“Bệ hạ không gặp thì chúng ta sẽ ngồi đây không đi.”
“Hứa Thanh Tiêu giết hàng quân, vi phạm vào nhân nghĩa đạo đức, mong bệ hạ giáng tội bãi miễn chức vụ của Hứa Thanh Tiêu.”
“Từ xưa đến nay giết hàng quân là chuyện không nên, Hứa Thanh Tiêu diệt quốc vận Đại Ngụy ta, hủy đi căn cơ Đại Ngụy ta.”
Giọng mấy vị đại nho như sấm vang lên bên ngoài hoàng cung, trách cứ Hứa Thanh Tiêu, nhục mạ Hứa Thanh Tiêu.
Mà người trong cung đều đã nghe được rất rõ ràng, chỉ là không thèm phản ứng với bọn họ mà thôi.
Sau một khắc, có đại nho nhỏ giọng xuống bảo đám nho sinh hô lớn lên, tụ tập tất cả những người đọc sách của kinh đô Đại Ngụy đi đến bên ngoài hoàng cung cầu xin.
Bên trong Văn Hoa điện.
Hứa Thanh Tiêu giao bảy phong thư cho người mang tin tức để hắn ra roi thúc ngựa đưa đến tay Xạ Dương hầu.
Mà ngoài cung, tiếng mắng của các vị đại nho trộn lẫn vào nhau làm cho lòng người ta cảm thấy phiền loạn.
“Đám lão già này cứ cãi nhau mãi, Thủ Nhân, ngươi hạ một mệnh lệnh để lão phu đi bắt hết bọn họ lại đi.”
Hộ bộ Thượng thư Trương Tĩnh là người đầu tiên lên tiếng. Ông ta đã ngồi nghe tiếng gào thét của đám đại nho gần nửa canh giờ rồi.
Thật sự là cảm thấy ồn ào muốn chết, vì vậy hy vọng Hứa Thanh Tiêu hạ mệnh lệnh để bắt đám người kia lại.
Dù sao thì thế cục bây giờ cũng đã rất rõ ràng, Đại Ngụy muốn đánh cược quốc vận, sao lại phải sợ đám chó má đại nho kia nữa? Nói một câu không dễ nghe thì Văn cung Đại Ngụy các ngươi có địa vị cao cao tại thượng thì thế nào chứ?
Có cao như vương triều Đại Ngụy không?
Ép ta quá hả, ta giết nho luôn đó ngươi tin không?
“Giữ bọn họ lại còn có tác dụng lớn.”
Hứa Thanh Tiêu khoát tay áo, những hành động và lời nói của đám đại nho kia hoàn toàn nằm trong dự tính của hắn.
Nhưng mà bị nhằm vào cũng không có gì phải sợ, hơn nữa Hứa Thanh Tiêu lại rất cần bọn họ quậy lên như thế.
Huyên náo càng lớn càng tốt.
Ước chừng bốn canh giờ sau.
Chiến báo của Tín Vũ hầu lại được đưa đến một lần nữa.
Lần này có rất nhiều chiến báo được đưa tới.
Hơn nữa người mang tin tức lại còn mở chiến báo ra nói: “Hứa đại nhân, hầu gia nói muốn thuộc hạ đọc to tin tức này lên.”
Đây là những điều mà Tín Vũ hầu nói.
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, đại khái hắn đã đoán ra được Tín Vũ hầu gửi chiến báo gì tới rồi.
“Thần Tín Vũ hầu, phụng mệnh kiểm kê chiến lợi phẩm Phàn quốc.”
“Mười lăm vạn chiến mã.”
“Lương thực tồn trữ của Phàn quốc là bốn trăm năm mươi vạn thạch, lương thực các nước chi viện là tám trăm bảy mươi vạn thạch.”
“Bạc trong quốc khố hai triệu lượng, những vàng bạc châu báu khác tính ra cũng năm triệu lượng.”
“Hai mươi vạn bộ chiến giáp, mười lăm vạn chiến đao, bốn mươi máy công thành, tên nỏ huyền thiết loại lớn mười cái.”
“Trên đây là những vật đã kiểm kê được trong bốn canh giờ, còn có một lượng lớn tài nguyện vẫn chưa điều tra rõ.”
“Mời Hứa đại nhân kiểm kê thu nạp.”
Khi giọng nói vang lên, bên trong Văn Hoa điện, đám người lại ngây ngốc ra một làn nữa.
Nhất là Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ đến chỉ là một Phàn quốc, thế mà lại giàu có như vậy? Còn giàu hơn Đại Ngụy nữa.
Thật đúng là... không thể tưởng tượng nổi.
Nhất là lượng lương thực tồn trữ, cao đến bốn trăm năm mươi vạn thạch, lương thực do các quốc gia chi viện đến là tám trăm bảy mươi vạn thạch, cộng lại chính là một ngàn ba trăm hai mươi vạn thạch lương thực lận đó.
Con mẹ nó quá giàu có rồi ha?
Một thạch lương thực tương đương với một trăm cân lương thực.
Một chiến sĩ bình thường có thể ăn được trên dưới mười cân, chẳng qua ăn một bữa cơm no thì phải chịu đói đến mười ngày.
Hành binh đánh trận trên cơ bản thì khẩu phần lương thực sẽ được phân phối một cân một ngày, nói cách khác thì một thạch lương thực đủ để một trăm chiến sĩ ăn trong một ngày.
Ba mươi vạn đại quân, khẩu phần lương thực một ngày chính là ba ngàn thạch lương thực.
Một tháng chẳng qua cũng chỉ chín vạn thạch.
Một ngàn ba trăm hai mươi vạn thạch lương thực đủ để cho ba mươi vạn đại quân ăn con mẹ nó trong mười hai năm lận.
Lại còn nhiều vàng bạc châu báu như vậy, còn có nhiều thứ tốt nữa, ví dụ như nói sức lao động của Phàn quốc, quặng mỏ của Phàn quốc.
Cố Ngôn có hơi choáng váng.
Ông ta không hề ngờ đến món lợi này.
So với giết một vài phiên thương thì còn kiếm được nhiều tiền hơn.
Đánh trận không phải cần bỏ tiền ra sao? Sao giờ lại thấy giống như được lợi nhiều hơn vậy?
Đánh một quốc gia thôi mà đã kiếm được nhiều bạc như vậy!
Nếu như đánh xong một trăm nước, chẳng phải Đại Ngụy sẽ... có thể rút lui năm mươi năm?
Không chỉ Cố Ngôn choáng váng, ai ở đây mà không choáng chứ?
Đây chỉ là mới vơ vét được một phần thôi đấy.
Nếu như vơ vét hết toàn bộ, vậy thì sẽ có được bao nhiêu bạc? Có được bao nhiêu lương thực? Có được bao nhiêu sức lao động?
Con mẹ nó!
Nghĩ cũng không dám nghĩ.