Chương 745: Trấn Áp Văn Cung! Người Đọc Sách Luống Cuống, Trần Chính Nho, Lòng Muốn Giết Nho! (2)
“Những tổn thương của Đại Ngụy ai đền được đây?”
“Nếu như Đại Ngụy tiếp nhận đầu hàng vậy thì lão phu hỏi mọi người một câu, sau này mặc kệ có chết bao nhiêu người, chỉ cần bọn họ đầu hàng là chúng ta chịu nhận à?”
“Coi như cả trăm nước đều đầu hàng, họa loạn được lắng xuống nhưng lão phu hỏi mọi người, chẳng lẽ bọn họ sẽ không tiếp tục gây phiền toái cho Đại Ngụy ta sao?”
“Đối với đám sài lang này, chúng ta chỉ có thể chiến!”
“Hơn nữa còn là tử chiến.”
“Mười bảy vạn hàng binh này giết hay lắm! Giết tốt lắm! Không giết thì lấy gì để biểu thị quốc uy Đại Ngụy ta!”
“Các vị!”
“Từ sau khi Bắc phạt, trận đại chiến thật sự của Đại Ngụy đã đến rồi, Hứa đại nhân đã viết rất rõ ràng trên văn báo.”
“Từ giờ trở đi, chúng ta vẫn nên ủng hộ triều đình một cách vô điều kiện, đừng tin tưởng vào những gì không phải do triều đình nói, cũng đừng truyền bá bất cứ lời đồn gì có hại đến Đại Ngụy.”
“Nếu như Đại Ngụy mất rồi, chúng ta cũng đừng mơ giữ được mạng mình, nữ tử Đại Ngụy sẽ biến thành nô lệ dị tộc, chúng ta sẽ chết dưới đao dị tộc.”
“Lúc này, quân đội Đại Ngụy đang ở tiền tuyến chém giết, mà chúng ta thì nên trấn thủ Đại Ngụy, đừng làm nội loạn xảy ra, nếu ai làm xảy ra đại loạn thì người dó chính là gian tế, người đó là kẻ có tội.”
“Đừng để mối nhục Tĩnh thành lại trỗi dậy thêm lần nữa, cũng đừng khiến cho Đại Ngụy chìm vào đau khổ suốt trăm năm sao.”
“Phạm Đại Ngụy ta, xa đâu cũng giết.”
“Các vị, rõ chưa?”
Phu tử nói khản cả giọng, ông đang cổ vũ bách tính bởi vì ông có thể thật sự đọc hiểu được nội dung của Đại Ngụy văn báo, biết bây giờ điều Đại Ngụy cần nhất là gì, cũng biết đến cùng thì Hứa Thanh Tiêu đang muốn thể hiện điều gì.
Niềm tin thống nhất.
Tin tướng vào Đại Ngụy, vào thời khắc này, nhất định phải thống nhất.
Bởi vì Đại Ngụy đã không còn đường lui nữa.
Bách tính trong dân gian nhất định phải tin tưởng triều đình vô điều kiện, tin tưởng Hứa Thanh Tiêu vô điều kiện, không thể để cho bất cứ kẻ nào tạo nên nội loạn, làm ảnh hưởng tới cuộc chiến.
Lời của phu tử phát ra từ tâm can, ông nói đến khàn cả giọng làm cho bách tính cũng đồng thời hưởng ứng, cũng nhận được sự đồng thuận của bách tính.
“Phu tử, bọn ta hiểu rồi.”
“Được, từ nay trở đi ta sẽ tin tưởng triều đình vô điều kiện, mẹ nó, nếu ai dám nói Hứa đại nhân một câu không tốt, nếu ai dám nói triều đình câu nào không tốt thì lão tử sẽ thẳng tay chém hắn.”
“Nói không sai, tướng sĩ Đại Ngụy chúng ta đang dẹp loạn ở bên ngoài, chúng ta tuyệt đối không thể gây cản trở, không thể gây nên nội loạn, nếu không thì loạn trong giặc ngoài như thế, sớm muộn gì cũng sẽ bại trận.”
“Phạm Đại Ngụy ta, xa đâu cũng giết.”
“Phạm Đại Ngụy ta, xa đâu cũng giết.”
Bốn trăm người dân rống to, vào thời khắc này, niềm tin của bọn họ đã đạt đến đỉnh điểm.
Chuyện như vậy đã xuất hiện ở rất nhiều nơi của phủ Nam Dự.
Có người đứng ở chân cầu cổ vũ sĩ khí, có người cổ vũ ở các tửu lâu lớn, có người thậm chí còn đứng thẳng ở ven đường, một truyền mười, mười truyền trăm.
Nghe hiểu rõ rồi thì hỗ trợ giúp truyền đi.
Người nghe không hiểu cũng biết được một chuyện.
Không thể gây nên nội loạn, tin tưởng Hứa Thanh Tiêu, tin vào triều đình.
Vào thời khắc này, Đại Ngụy văn báo đã bộc lộ ra uy lực lớn không gì sánh kịp.
Gia trạch Phủ quân.
Phủ quân phủ Nam Dự Lý Quảng Tân đọc phần Đại Ngụy văn báo mà thở ra một hơi thật dài.
“Thủ Nhân!”
“Đại Ngụy nhất định sẽ vì có ngươi mà trở nên phồn vinh.”
Ông ta đọc văn báo rồi nghe âm thanh của từng đạo dân ý trong thành.
Sự tin tưởng của bách tính đối với Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng đã đạt tới độ cao từ trước đến nay chưa từng có.
Đây là chuyện mà từ xưa đến nay một vị thần tử không thể nào làm được.
Hứa Thanh Tiêu quả nhiên là đại tài vạn cổ mà.
Trong kinh đô.
Dân chúng cũng đang ầm ĩ bàn tán. Bản thân bách tính ở kinh đô đã vô cùng tin tưởng Hứa Thanh Tiêu hơn nữa sau khi có sự xuất hiện của văn báo, sự tin tưởng của dân chúng đối với Hứa Thanh Tiêu lại càng nhiều hơn.
Chỉ là rất nhanh sau đó, mũi giáo lập tức chỉa về phía Văn cung Đại Ngụy.
Nội dung của Đại Ngụy nho báo vẫn còn trơ trơ trước mắt, vạch tội Hứa Thanh Tiêu không tốt các kiểu, mọi người vẫn còn chưa quên.
Bây giờ đặt hai tờ báo bên cạnh nhau, trong phút chốc, cho dù dân chúng có ngu ngốc thì cũng không thể ngốc đến mức không nhìn ra được tình hình này.
“Các vị, Văn cung Đại Ngụy này thật là thứ không ra gì, tên Trương Ninh này đúng thật là người xấu xấu đến tận xương mà.”
“Ông ta viết văn mắng Hứa đại nhân giết hàng quân, giả mù sa mưa đối với giặc ngoài như thế, ta muốn hỏi mọi người một câu rằng trên Đại Ngụy nho báo có câu nào là viết cho các tướng sĩ đã tử trận kia không?”
“Chúng ta có hai mươi ba mươi vạn người, cháu trai ta cũng chết trên chiến trường đấy, ông ta chẳng nói tới câu nào mà ngược lại lại còn đi thương hại kẻ địch, con mẹ nó đây còn là người sao? Người một nhà chết mà không đáng thương, kẻ địch vừa chết ông ta lại khóc như quỷ khóc sói gào, lại còn vạch tội các kiểu, bọn này chính là đám súc sinh, có gan thì đi đến Văn cung với ta, hôm nay dù phải bỏ mạng lão tử cũng phải đi đánh Trương Ninh một trận.”
Trên phố, mắt của người đàn ông trung niên như muốn nứt ra, ánh mắt ông ta đỏ như máu.
Ông ta thật sự rất tức giận. Cháu trai ông ta đã chết trận trên chiến trường, đây là tin tức do một người đồng hương truyền đến.
Hôm nay vừa mới nhận được tin này ông ta vẫn chưa dám nói cho muội muội biết, ông ta không dám nói, một khi nói ra rồi thì có thể là muội muội ông ta sẽ không thể chịu nổi nỗi đau khổ mất con này.
Ông ta hận chết đám người dị tộc kia, hận không thể tự mình ra chiến trường giết hết tất cả đám dị tộc. Bây giờ thấy Đại Ngụy văn báo như vậy thì trong lòng ông ta cũng thoải mái vô cùng, vô cùng kính nể và tôn trọng Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng mà khi nghe được tiếng đám nho sinh kêu gào không ngừng ngoài cung Đại Ngụy, lại nghĩ đến nội dung của Đại Ngụy nho báo là bênh vực kẻ yếu thay cho mười bảy vạn hàng quân, lại còn vạch tội quan viên nước mình.
Như vậy làm sao ông ta có thể không tức cho được? Không, là làm cho ông ta tức đến nổi thở hổn hển mới đúng.
Người một nhà chết mà không nói?
Kẻ địch chết ngươi lại khóc than khổ sở.
Ngươi có còn là người hay không? Có còn là nho sinh của Đại Ngụy hay không?
Vì vậy ông ta mang theo bảy tám người đàn ông mạnh mẽ trong nhà đi hét to lên trên đường.
Trong lúc nhất thời, có không ít người đi trên đường bị những lời này nói cho tỉnh táo lại.