Chương 746: Trấn Áp Văn Cung! Người Đọc Sách Luống Cuống, Trần Chính Nho, Lòng Muốn Giết Nho! (3)
Ngay từ đầu khi Đại Ngụy nho báo xuất hiện đúng là đã làm cho bọn họ cảm thấy có hơi không nên, giết mười bảy vạn hàng quân thì có hơi vô nhân đạo.
Nhưng sau khi Đại Ngụy văn báo xuất hiện lại còn thêm lời nói của đám người này, lúc này, mọi người mới dần tỉnh táo lại.
Đúng vậy, hai vạn ba ngàn tướng sĩ chết bởi vì công thành sao ngươi không nhắc tới câu này, sau khi giết xong quân địch liền đầu hàng, Hứa Thanh Tiêu ra lệnh giết hàng quân thì ngươi lại khóc đến khổ sở thảm thiết như vậy?
Con mẹ nó ngươi là gian tế Đại Ngụy đúng không?
Tiếp theo đó có không ít người nổi giận theo.
“Ta đi cùng ngươi.”
“Lão Trương, ta cũng đi theo ngươi, mẹ nó đám người đọc sách Văn cung này đúng là con mẹ nó không có chút lương tâm nào.”
“Đám súc sinh này, những người chết không phải huynh đệ bọn họ à? Hơn hai mươi vạn sinh mạng trẻ tuổi của Đại Ngụy ta tử trận ngươi chả nói câu nào, đến cả cái rắm cũng không thả, mới chỉ giết mười bảy vạn súc sinh thôi mà ngươi lại bênh vực bọn chúng? Đọc sách nhiều quá nên lú hết rồi à?”
“Đi đi đi, nói nhảm làm gì, đi đến Văn cung Đại Ngụy.”
“Các ngươi đi Văn cung Đại Ngụy, ta đi tìm vài người đến, đi đến bên ngoài hoàng cung Đại Ngụy.”
“Đám người này đâu phải là người đọc sách gì chứ? Đây đều là một đám quân bán nước!”
“Đúng vậy, một đám quân bán nước, so với Hứa đại nhân thì đúng là một trời một vực.”
“So với Hứa đại nhân? Ngươi đang sỉ nhục Hứa đại nhân đó sao?”
“Hứa đại nhân là vị thánh nhân mới của Đại Ngụy, so với đám người này thì bây giờ Hứa đại nhân có thành thánh cũng không đủ nữa.”
Dân chúng trong kinh đô bạo nộ, ai nấy cũng đều mang theo lửa giận đi đến Văn cung Đại Ngụy và hoàng cung Đại Ngụy.
Mà ở học đường Thủ Nhân, giờ khắc này lại vô cùng sôi trào và náo nhiệt.
“Có chuyện rồi có chuyện rồi, dân chúng đang ào ào đi về Văn cung và bên ngoài cung đình Đại Ngụy, giống như muốn đi giết đám người đọc sách vậy.”
“Không xong, bên ngoài Văn cung có không ít bách tính tụ tập.”
“Bên ngoài bốn thư viện lớn cũng có rất đông bách tính tụ tập, ta cảm thấy lần này đám người đọc sách kia đá phải tấm sắt rồi.”
Bên trong học đường Thủ Nhân có không ít giọng nói vang lên, một vài người đọc sách vội vội vàng vàng chạy đến, có vẻ hơi bối rối.
Nhưng mà đúng vào lúc này, giọng của Lý Thủ Minh lại vang lên:
“Sợ gì chứ?”
“Bách tính kinh đô đi gây phiền phức cho đám người đọc sách ở Văn cung, chúng ta là học sinh của học đường Thủ Nhân, bách tính sẽ không ra tay với chúng ta đâu.”
“Ừ, lão sư có uy vọng cực cao trong dân chúng, lần này bách tính cũng chỉ nhắm vào Văn cung Đại Ngụy, chẳng có liên quan gì đến chúng ta cả.”
Có người trong học đường mở miệng nói, chẳng còn chút e ngại nào nữa.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói bỗng vang lên trong học đường Thủ Nhân.
“Tất cả mọi người nghe đây!”
“Đi theo ta đến hoàng cung Đại Ngụy.”
Giọng nói vang lên chính là của Trần Tinh Hà.”
Giờ khắc này, Trần Tinh Hà mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt đi ra từ trong phòng, nhìn về phía đám học sinh nói vậy.
“Sư bá, chúng ta đi làm gì chứ?”
“Sư bá? Đi hoàng cung Đại Ngụy làm gì?”
Các học sinh của học đường Thủ Nhân có hơi tò mò, không biết Trần Tinh Hà đang muốn làm gì.
“Đánh người!”
“Đánh người đọc sách!”
Trần Tinh Hà cực kì thoải mái, hắn ta sải bước qua cửa học đường đi về phía bên ngoài.
Lúc này, những người đọc sách của Văn cung Đại Ngụy đang làm cho người ta ghét, tất nhiên hắn ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Nho sinh Văn cung đã bắt lấy cơ hội lần này mà sỉ nhục Hứa Thanh Tiêu ngay tại cung đình Đại Ngụy, mắng cả một ngày trời, cứ mỗi một khắc người trong cung đều nghe tiếng quỷ khóc sói gào của đám người kia.
Mà đến cả học đường Thủ Nhân cũng có thể nghe thấy tiếng đám người kia không ngừng sau mỗi khắc.
Hắn ta đã kiềm nén cả ngày, bây giờ sao có thể bỏ qua cơ hội này?
Quả nhiên, sau khi Trần Tinh Hà mở miệng nói thế thì tất cả các nho sinh của học đường Thủ Nhân ai nấy đều không nhịn được kích động lên, ào ào đi theo Trần Tinh Hà đến hoàng cung Đại Ngụy.
Trong lúc nhất thời.
Toàn bộ kinh thành hoàn toàn sôi trào.
Bách tính khắp các nơi đều mang theo lửa giận đi đến hoàng cung Đại Ngụy.
Từng chi Bát Môn Kinh binh cũng đang cấp tốc đợi lệnh xuất phát, thấy tình huống thế này thì chẳng chắn là Binh bộ phải ra tay, bọn họ muốn ổn đinh lại cục diện. Nhưng khi nhìn thấy lửa giận trong mắt dân chúng.
Bát Môn Kinh binh thật sự không dám to tiếng, chỉ có thể bảo mọi người cùng duy trì tốt trận tự, tuyệt đối không để xảy ra dân loạn. Nếu như xảy ra dân loạn thì không phải là chuyện nhỏ.
Bên ngoài cung đình Đại Ngụy.
Những người đọc sách tập trung ở đây có thể tính đến hàng vạn, họ vẫn cách mỗi khắc đồng hồ lại lớn tiếng hô lên thỉnh nguyện một lần.
Hôm nay bọn họ có thể mắng cho sướng rồi, đường đường là một vị đại nho, tương lai thành thánh nhưng vẫn bị bọn họ sỉ nhục đến nước này, quá thoải mái còn gì bằng?
Ban đầu sau khi Hứa Thanh Tiêu tới thì Văn cung Đại Ngụy đã bị chèn ép khắp nơi làm cho trong lòng bọn họ rất khó chịu, nhất là tuổi của tên Hứa Thanh Tiêu này lại còn rất trẻ, thế mà đã là đại nho.
Những người có lòng dạ phóng khoáng sẽ biểu thị sự tôn trọng và kính nể, nhưng văn nhân thì khác, có một vài văn nhân không cảm thấy như vậy, bọn họ luôn cảm thấy Hứa Thanh Tiêu đã dùng loại thủ đoạn khó hiểu nào đó, hoặc là cảm thấy Hứa Thanh Tiêu không xứng với địa vị này.
Ngày thường chỉ có thể âm thầm sỉ nhục Hứa Thanh Tiêu, sau này Hứa Thanh Tiêu trở thành vị thánh mới của Đại Ngụy, tất cả mọi người đều không dám nói gì, chỉ có thể giấu ở trong lòng.
Nhưng lần này thì khác rồi, Hứa Thanh Tiêu đã giết quân đầu hàng, phạm phải tội lớn ngập trời tạo nên chủ đề bàn tán, lại thêm sự phối hợp của văn chương trong Đại Ngụy nho báo, sao bọn họ có thể không tức giận cho được?
Sao họ có thể bỏ qua cơ hội lần này, sao không điên cuồng gièm pha chà đạp Hứa Thanh Tiêu cho được? Sao có thể không nhân cơ hội làm cho bản thân mình được vui vẻ?
Chỉ là mắng cả ngày rồi mà hoàng cung Đại Ngụy cũng chẳng có chút phản ứng nào, mọi người đều có hơi khó chịu.
“Các vị, chúng ta không cần phải đợi đến một khắc đồng hồ mới hô lên như vậy, chúng ta cứ nửa khắc là hô lên một tiếng, mọi người thay phiên nhau làm.”
Có nho sinh đề nghị không cần cứ phải chờ mỗi khắc mới hô mà nên cứ mỗi nửa khắc đồng hồ thì hô, để bệ hạ nghe thấy, để cho cả triều nghe thấy, mắng tên quốc tặc Hứa Thanh Tiêu thật to.