Chương 750: Bồng Nho Vào Tù, Trận Chiến Thứ Hai Bắt Đầu, Trong Vòng Năm Ngày, Chiếm Được Đường Quốc! (1)
Văn cung Đại Ngụy, giọng điệu của Trần Chính Nho tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Ông ta thân là thừa tướng đương triều, hơn nữa cũng là Văn cung Đại Nho.
Ông ta giận dữ quở trách, Văn cung Đại Ngụy cũng không ai dám bĩu môi.
Bọn họ sở dĩ giận dữ mắng Hứa Thanh Tiêu như vậy, hoàn toàn là bởi vì tuổi tác Hứa Thanh Tiêu còn nhỏ, hơn nữa cũng chỉ xuất hiện vẻn vẹn chưa đến một năm.
Mọi người tất nhiên có chút không phục.
Nhưng Trần Chính Nho thì khác, mọi người vẫn có chút kính sợ đối với Trần Chính Nho, bất luận là tuổi tác hay là địa vị của Trần Chính Nho.
Từng tiếng hô Già mà không chết.
Từng tiếng hô Cút ra đây.
Hầu như quăng mặt mũi của Bồng nho giẫm dưới chân, không hề có chút khách khí nào.
Không ai dám nói chuyện, cho dù là Đại Nho cũng không dám nói gì, Trần Chính Nho cũng đã nói đến mức này, còn ai dám chọc giận ông ta.
Chỉ sợ chính là đang muốn tìm chết.
“A!”
Hay cho câu Già mà không chết
Hay cho câu Cút ra đây.
"Trần đại nhân, mấy năm nay ngài cũng đọc không ít sách thánh hiền đó chứ."
Giờ khắc này, giọng nói của Trương Ninh vang lên, nếu đã trở mặt, Trương Ninh hoàn toàn không quan tâm Trần Chính Nho, ông ta lên tiếng, trong lời nói mang theo ý châm chọc khó hiểu.
Không hề quan tâm tới uy quyền của Trần Chính Nho.
"Trương Ninh."
"Chớ nói kiểu móc mỉa như thế ở đây."
"Giang sơn Đại Ngụy, bây giờ đang gặp phải nỗi nhục lớn, chúng ta dốc hết toàn lực, thủ hộ giang sơn, bảo vệ đất nước, mà ngươi lại gây nội loạn ở đây."
"Ngươi có biết, ngươi đã phạm phải đại tội ngập trời hay không."
Trần Chính Nho tức giận chỉ Trương Ninh, giọng lạnh lùng nói.
"Đại tội ngập trời? Hay cho câu đại tội ngập trời.”
"Hứa Thanh Tiêu sát hàng, chẳng lẽ là đúng? Thánh nhân bất ngôn sát, huống chi là hàng quân?”
"Ta thấy ngươi đã bị Hứa Thanh Tiêu mê hoặc tâm trí, Trần Chính Nho, có bản lĩnh, ngươi hãy đến Văn cung Đại Ngụy, giết hết đám bọn ta, hôm nay ta không tin, ngươi thật sự dám giết Nho."
Thái độ của Trương Ninh cực kỳ cường ngạnh, hắn ta cũng không tin Trần Chính Nho thật sự dám giết Nho.
“Kinh binh nghe lệnh!”
“Vào Văn cung, giết Trương Ninh!”
Nhưng còn không đợi Trương Ninh tiếp tục kiêu ngạo, giọng nói của Trần Chính Nho vang lên.
Vào Văn cung, giết Trương Ninh.
Trong phút chốc, mấy trăm vị kinh binh, tay cầm đao binh, trực tiếp bước vào trong Văn cung.
Sát khí đằng đằng, bọn họ cũng không phí lời vô ích, Trần Chính Nho nói giết, bọn họ liền giết.
"Trần Chính Nho, ngươi thật sự muốn nhuộm máu Văn cung? Đây là chuyện đại nghịch bất đạo.”
"Trần Nho, tuyệt đối không thể để Văn cung nhuộm máu, nếu không sẽ bị trời phạt đó."
"Đại Nho hàm oan mà chết, sẽ dẫn tới thánh phạt đó."
"Không thể! Không thể! ”
Trong lúc nhất thời, rất nhiều Đại Nho nhao nhao mở miệng, bọn họ khuyên can Trần Chính Nho, tuyệt đối không thể để Văn cung nhuộm máu, nói như vậy, sẽ gây ra phiền toái lớn.
Từ xưa đến nay, giết Nho đều là tai họa lớn, đối với một vương triều mà nói chính là hiểm họa thật sự.
Đã từng có vương triều giết Nho, kết quả không đến trăm năm liền sụp đổ.
Đây không phải là nói đùa, cũng không phải là cố tình tỏ ra huyền bí, mà là chuyện thật đã từng xảy ra.
“Người ta giết không phải Nho!”
“Mà là quốc tặc!”
Trần Chính Nho khí phách vô cùng, hôm nay ông ta muốn giết Nho, làm cho người trong Văn cung nhớ rõ, đã đến nước này, còn muốn gây chuyện thị phi thì sẽ là sai lầm lớn.
Sai lầm vô cùng lớn.
Ngày thường mặc kệ bọn họ có náo loạn như thế nào, đây là chuyện của bọn họ, Trần Chính Nho không muốn xử lý, bởi vì ông ta cũng là Đại Nho, ông ta cũng là một phần tử của Văn cung.
Trên thực tế, Trần Chính Nho đã giúp Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thanh Tiêu giận dữ Văn cung Đại Ngụy như thế, Trần Chính Nho không lựa chọn giúp Văn cung Đại Ngụy, mà là lựa chọn im lặng, đây đã là đứng cùng thuyền rồi.
Đứng cùng thuyền với Hứa Thanh Tiêu.
Bởi vì ông ta cũng cảm thấy Văn cung Đại Ngụy chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Nhưng mặc kệ xảy ra vấn đề gì, ông ta đều có thể dễ dàng bỏ qua, dù sao suy nghĩ của mọi người không giống nhau, ông ta không có lời nào để nói.
Nhưng hôm nay, mọi chuyện đã khác vì Trần Chính Nho thật sự tức giận rồi.
Đám người này, thừa dịp quốc gia nguy nan, vọng tưởng khơi mào nội loạn?
Đây không phải là muốn diệt quốc sao?
Một khi Đại Ngụy diệt quốc, xui xẻo là ai? Là con dân Đại Ngụy, là dân chúng thiên hạ đó, ở trước mặt dân chúng và Văn cung, ông ta đứng về phía dân chúng vô điều kiện.
Cho nên hôm nay ông ta muốn giết Nho, lấy máu cảnh cáo tất cả mọi người, ở thời điểm mấu chốt này, ai dám gây sự, ông ta sẽ giết người đó.
Cùng lắm thì mình bị bêu danh, cùng lắm thì mình bị người đọc sách thiên hạ phỉ nhổ.
Ông ta phải là một người không thẹn với lương tâm.
Bát Môn Kinh Binh tiến vào, sắc mặt lạnh như băng, bọn họ rút trường đao ra.
Đi về phía Trương Ninh.
Chuyện này không đùa, cũng không phải hù dọa người khác, là thật sự phải giết.
“Trần Chính Nho, ngươi thật sự dám giết Nho?”
Ngón tay Trương Ninh tức giận run rẩy, nhưng điều này cũng chứng minh ông ta đang sợ hãi, thật sự sợ hãi rồi, nếu không, ông ta sẽ không như thế.
“Giết!”
Trần Chính Nho không phí lời, một chữ giết, chứng minh thái độ của ông.
Cũng vào lúc này.
Một giọng nói vang lên.
"Đủ rồi."
Giọng nói vang lên, là tiếng của Bồng Nho.
Ông ta chống nạng, chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người.
Bọn kinh binh dừng lại.
Dù sao cũng là thiên địa Đại Nho, bọn họ cũng cần phải tôn trọng.
"Chúng ta bái kiến Bồng Nho."
Chư Đại Nho nhìn Bồng Nho, đồng loạt bái lạy, tỏ vẻ tôn trọng.
Mà Trần Chính Nho nhìn Bồng Nho, trong ánh mắt chỉ có sự lạnh lùng, còn lại không có bất kỳ cảm xúc nào.
Ông không cần tôn trọng loại người này, họa quốc hại dân, là vì quốc tặc.
Tuy nhiên, khi tất cả mọi người đều cho rằng Bồng Nho ra ngoài là vì khuyên Trần Chính Nho, thì giọng nói của ông ta lại khiến mọi người kinh ngạc.
"Lão phu theo các ngươi vào thiên lao."
Ông ta lạnh nhạt mở miệng, chỉ một câu, làm cho mọi người kinh ngạc.
"Bồng Nho! Không nên làm thế. ”
"Bồng Nho, ngài thân là thiên địa Đại Nho, tuyệt đối không thể."
“Bồng Nho!”
Chúng Đại Nho nhao nhao mở miệng, một vị thiên địa Đại Nho bị giam giữ trong tù, đây cũng không phải là chuyện giỡn chơi.
Đây không chỉ là nhục mạ đối với thiên địa Đại Nho, mà còn là nhục mạ đối với Văn cung Đại Ngụy.
Nếu thật sự đi, đối với Văn cung Đại Ngụy mà nói, là sỉ nhục lớn, tất cả người đọc sách đều sẽ bi phẫn.
Đường đường là thiên địa Đại Nho, bị giam giữ trong thiên lao, dù sao thì cũng vô cùng nhục nhã.
"Được rồi."
"Công đạo tự tại nhân tâm."
"Đừng cãi nhau nữa."
Bồng Nho mở miệng, ông ta không muốn tranh cãi, cam tâm đi vào trong thiên lao.