Chương 759: Chín Mươi Vạn Đại Quân Mạnh Mẽ Tấn Công! Tử Chiến! Cuộc Chiến Phong Thần Của Hứa Thanh Tiêu! (4)
“Trong vòng năm ngày đánh hạ Đường quốc? A Mộc Tháp? Đột Lương?”
“Ta chưa từng nghe qua về Hứa Thanh Tiêu nhưng ta cảm thấy hắn là một tên nghé con mới đẻ không sợ cọp, hắn chưa hề hành binh đánh trận, căn bản là chẳng hiểu gì về cái gọi là chiến tranh.”
“Có lẽ bởi vì trận chiến với Phàn quốc làm cho hắn tự tin vậy thôi.”
“Nhưng hắn không biết rằng trận chiến Phàn quốc hắn thẳng ở chỗ tập kích ban đêm, thẳng ở chỗ đó là trận chiến đầu tiên của Đại Ngụy, thắng ở chỗ quốc quân Phàn quốc tự mình chịu chết.”
“Chẳng qua trận chiến đầu tiên của Đại Ngụy đó, thắng cũng tốt.”
“Để cho cái tên Hứa Thanh Tiêu kia tự tin mù quáng, cho rằng mình chỉ huy thì sẽ thắng. Cứ như vậy, chỉ hy sinh một Phàn quốc nho nhỏ nhưng lại có thể làm cho hắn phải chịu thiệt thòi lớn.”
“Hắn nhất định sẽ cho chín mươi vạn đại quân tổng tiến công, chỉ cần tổng tiến công một lần, hắn sẽ phải nếm mùi đau khổ ngay thôi.”
Câu trả lời của thần bài làm cho Ti Long vương liên tục gật đầu.
Đúng vậy.
Không chỉ ông ta nghĩ như vậy mà sứ giả trăm nước cũng nghĩ như vậy.
Phàn quốc bị diệt, trận chiến đầu tiên của trăm nước đã đại bại, trông thì rất mất mặt nhưng trên thực tế cũng có chỗ tốt.
Chỗ tốt ở đây chính là Hứa Thanh Tiêu sẽ càng thêm cuồng vọng, càng thêm tự tin.
Cổ nhân nói, kiêu binh tất bại.
Một khi Hứa Thanh Tiêu quá tự tin rồi thì sẽ cho rằng bản thân được thần phù hộ, như vậy tất nhiên sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Trận chiến Phàn quốc đã làm cho máu tươi của hai vạn tướng sĩ đổ ra.
Trận chiến Đường quốc này, Ti Long vương muốn Hứa Thanh Tiêu phải góp xương máu của ba mươi vạn tướng sĩ vào, hơn nữa lại còn không mở được biên giới Đường quốc.
Cứ như vậy.
Mãi cho đến hôm sau.
Mười dặm ngoài cửa hộ thành Đường quốc.
Lâm Dương hầu suất lĩnh ba mươi vạn đại quân xuất hiện ở chỗ này.
Giờ khắc này, trên dưới Đường quốc đều sôi trào, bọn họ đem đến không ít vũ khí hạng nặng bao gồm cả máy ném đá vân vân, năm vạn đại quân đứng ở bên trên cửa thành nhìn chằm chằm.
Bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi cho trận chiến thủ thành này.
Năm vạn đại quân thủ thành tuyệt đối có thể ngăn cản ba mươi vạn đại quân tinh nhuệ.
Nói thì nói vậy nhưng mọi người vẫn có chút hốt hoảng.
Nhất là khi ba mươi vạn đại quân đang đứng ở mười dặm ngoài cửa thành, từ đằng xa nhìn chằm chằm tất cả.
Ánh mắt rét lạnh đến đáng sợ.
Chỉ có điều làm cho người ta hiếu kỳ chính là Kỳ Lân quân Đại Ngụy lại không công kích mà chỉ lẳng lặng đứng ở ngoài mười dặm, không nhúc nhích.
Đứng ở đó bốn canh giờ.
Khi tiếng minh kim thu binh vang lên, đại quân rút lui.
Đại quân rút lui.
Còn Đường quốc thì cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì không đánh là chuyện tốt.
Nhưng trên dưới Đường quốc đều đã bị loại cảm giác đè ép này chấn nhiếp, không ngừng thỉnh cầu viện trợ từ hai mươi lăm nước, ước gì mình lại được trang bị vũ trang từ đầu đến chân một lần nữa.
Bên trong đại doanh Kỳ Lân quân.
Vẻ mặt Xạ Dương hầu bình tĩnh nghe chiến báo.
“Báo!”
“Trận công kích hôm nay ba ngàn năm trăm người hi sinh, bốn ngàn ba trăm người trọng thương.”
Sau khi có con số thống kê, vẻ mặt Xạ Dương hầu vẫn khó coi như cũ.
Ba ngàn năm trăm người chết đối với ba mươi vạn đại quân công kích mà nói, đây là một trạng thái tương đối lý tưởng.
Nhưng đối với Xạ Dương hầu mà nói, ông ta lại không thấy vui, cũng không cảm thấy hài lòng, dù sao đây cũng chỉ là một lần công kích mang tính dò xét.
“Tướng quân!”
“Lần công kích hôm nay chỉ là thăm dò thôi mà đã làm cho ba ngàn năm trăm tướng sĩ bỏ mạng, sĩ khí bây giờ đang dần hạ xuống, nếu như lại không tiến hành tấn công mạnh thì chỉ sợ là sẽ có chút ảnh hưởng đối với sĩ khí quân ta.”
Quảng Dương hầu nói, hôm nay chính ông ta là người mang binh đi công kích.
Mặc dù ra lệnh là công kích mang tính thăm dò nhưng mọi người vẫn chuẩn bị toàn lực, kết quả là A Mộc Tháp vẫn giữ vững thành đồng.
Vốn chẳng thể hạ được.
Đã tức lộn ruột thì không nói, bây giờ đến thời điểm thu binh lại còn bị quân địch nhục mạ chế giễu các kiểu, làm cho bọn họ cực kì khó chịu.
Như thế sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí quân đội, các tướng lĩnh cũng đã có hơi phiền não.
Chỉ là, Xạ Dương hầu lại lắc đầu nói:
“Ngày mai lập lại một lần nữa, Quảng Dương hầu, ngươi mang binh tiến hành lần công kích thứ ba.”
“Lâm Dương hầu, ngươi cũng làm giống như hôm nay, đồng thời bản hầu sẽ chuyển cho ngươi hai mươi vạn đại quân, đứng ở ngoài mười dặm, bất kể là như thế nào thì cũng không được khai chiến, có biết không hả?”
Xạ Dương hầu tiếp tục ra lệnh.
Nhưng sau khi mệnh lệnh này được phát ra, đừng nói là Quảng Dương hầu không hiểu, đến ngay cảm Lâm Dương hầu cũng có hơi nhíu mày.
Các tướng sĩ còn lại cũng nhao nhao cau mày.
“Tướng quân làm như vậy là có ý gì? Hành binh tác chiến nên nói đến một kích đánh bại, đã chọn công kích rồi thì phải tốc chiến tốc thắng.”
“Bằng không mà nói, cứ luôn đi thăm dò như vậy, đối với quân đội ta chỉ có hại chứ không có lợi.”
“Ba đại quốc vững như thành đồng, nếu như chúng ta đánh nhau lâu dài thì việc cấp bách bây giờ nên là xây dựng doanh địa.”
Lâm Dương hầu lên tiếng.
Hắn ta thật sự không biết nên nói gì.
Là xung phong đánh chiếm hay là chiến lược lâu dài? Phải có một tin chính xác chứ.
Đánh thì phải tốc chiến tốc thắng.
Nếu như đánh lâu dài thì trước chuyện trước tiên phải làm chính là hậu cần vững chắc, nếu như không có hậu cần mạnh mẽ thì tất sẽ gây ra nhiễu loạn.
Trước mắt mà nói thì còn ổn, mọi người ai cũng có miếng ăn, nước uống, còn có thể an ổn ngũ, nhưng về lâu về dài thì ngay cả đồ nhóm lửa cũng không có, lại thêm rất nhiều chuyện sinh hoạt, đều không thể giải quyết được.
Các tướng sĩ tất nhiên cũng vì vậy mà sinh ra tiêu cực, như vậy đối với sĩ khí mà nói, có ảnh hưởng rất lớn.
“Mệnh lệnh của Hứa đại nhân!”
“Không được hỏi nhiều!”
Xạ Dương hầu bình tĩnh mở miệng.
Hắn ta cũng không biết cuối cùng thì nên làm thế nào nhưng quân lệnh của Hứa Thanh Tiêu chính là như vậy.
“Ý của Thủ Nhân?”
“Thủ Nhân lại đang muốn làm cái gì đây!”
Quảng Dương hầu và Lâm Dương hầu đều tin tưởng Hứa Thanh Tiêu nhưng đối với tình huống như vậy, bọn họ vẫn không nhịn được mà càu nhàu.
Thấy các tướng sĩ đều có vẻ hơi nóng nảy, Xạ Dương hầu cũng hiểu thêm được một chuyện. Bây giờ chắc là các tướng sĩ có chút không yên rồi.
Cho nên nghĩ đến đây, Xạ Dương hầu hít sâu một hơi.
“Truyền quân lệnh của Hứa đại nhân!”
“Trong vòng năm ngày! Chắc chắn có thể đánh hạ Đường quốc.!”
“Ngày mai đã là ngày thứ ba!”
“Phái năm mươi vạn đại quân công kích A Mộc Tháp, còn bốn mươi vạn đại quân còn lại, mười vạn trấn thủ doanh địa, ba mươi vạn bảo vệ hai cánh trái phải!”
Lời nói của Xạ Dương hầu chém đinh chặt sắt, đây là dự định trong lòng của Hứa Thanh Tiêu, nhưng bây giờ vì để đề cao sĩ khí, ông ta phải trực tiếp nói ra thôi.
Cũng mặc kệ rằng bây giờ trong lòng Hứa Thanh Tiêu đang có diệu kế gì, ông ta chỉ có thể đi một bước tính một bước.