Chương 760: Chín Mươi Vạn Đại Quân Mạnh Mẽ Tấn Công! Tử Chiến! Cuộc Chiến Phong Thần Của Hứa Thanh Tiêu! (5)
Quả nhiên sau khi quân lệnh của Xạ Dương hầu được truyền ra.
Trong lúc nhất thời, sĩ khí trong toàn bộ quân doanh đã tăng lên nhiều. Phá được Đường quốc trong vòng năm ngày? Đây hầu như là chuyện không có khả năng, nhưng nếu như nói đây là lời của Hứa Thanh Tiêu vậy thì liền có thể
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều tràn ngập mong chờ.
Bọn họ chờ mong, chỉ còn ba ngày nữa, xem Kỳ Lân quân làm cách nào để đánh hạ Đường quốc.
Không đến nửa canh giờ.
Tin tức trong Kỳ Lân quân nhanh chóng truyền vào ba nước Đường quốc, A Mộc Tháp và Đột Lương.
Hoàng cung Đường quốc.
Tiếng cười vang vọng.
Người có tiếng cười càn rỡ nhất chính là Lễ bộ Thượng thư Từ Mậu và Binh bộ Thượng thư Đường quốc Trương Thu.
“Đánh hạ Đường quốc chúng ta trong vòng năm ngày?”
“Ha ha ha, quả nhiên là buồn cười ghê.”
“Đừng nói là năm ngày, coi như là năm mươi ngày thì hắn cũng không thể công phá được biên giới Đường quốc chúng ta.”
“Đường quốc ta chia làm hai phía trong ngoài, bên trong thủ bên ngoài công, coi như bọn chúng có tập trung chín mươi vạn đại quân phá vỡ ngoại thành thì như thế nào?”
“Đường quốc có bảy mươi vạn thiết kỵ, lại có thêm sự chi viện của hai mươi lăm nước, tất cả là một trăm năm mươi vạn binh lực, vô số chiến mã và chiến giáp.”
“Bảy thành lương thảo toàn bộ đều đang ở bên trong quốc đô Đường quốc, coi như Hứa Thanh Tiêu có bản lĩnh lớn bằng trời thì cũng không thể nào không tốn một binh một tốt mà giết đến bên trong quốc đô được.”
“Đánh hạ Đường quốc trong năm ngày? Đúng là si tâm vọng tưởng!”
Giọng của Binh bộ Thượng thư Trương Thu vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt của ông ta tràn ngập vẻ khinh thường.
Là sự khinh thường cùng cực.
“Đây chính là thủ đoạn đề cao sĩ khí của Kỳ Lân quân mà thôi.”
“Ồ, tên Hứa Thanh Tiêu này chẳng qua cũng là bàn chuyện đánh giặc trên sách vỡ mà thôi, để cho hắn làm thơ thì ngược lại không thành vấn đề, nhưng đánh trận? Cũng chẳng biết đầu óc của Nữ đế Đại Ngụy có bị gì hay không mà lại để cho loại người này làm chỉ huy sứ?”
“Chê mệnh Đại Ngụy quá dài hả?”
Lễ bộ thượng thư Từ Mậu cười lạnh nói.
“Để nữ tử làm đế, từ xưa đến nay chưa từng nghe qua.”
“Khí số của Đại Ngụy đã chấm dứt từ khi nữ nhân này thượng vị.”
“Nữ nhân? Chẳng qua chỉ là một thứ phụ thuộc mà thôi, bản vương có thể nhìn thấy tương lai không xa nữa, Đại Ngụy sẽ nước mất nhà tan.”
“Đến lúc đó Đường quốc quật khởi, bản vương nhất định sẽ bắt Nữ đế kia về, để nàng làm nô thiếp cho bản vương.”
Trên đại điện, Đường vương ngồi trên long ỷ vô cùng tự tin. Đôi mắt hổ của ông ta đang nhìn về phía Đại Ngụy xa xa, trong lòng thầm thèm Nữ đế đến muốn chảy nước miếng.
“Vương thượng nói có lý, khí số Đại Ngụy đã tận, từ khi để cho một tên thư sinh ra làm chỉ huy sứ thì đã tận rồi.”
“Đúng vậy, người tên Hứa Thanh Tiêu này nói năng cuồng vọng, trong vòng năm ngày muốn đánh hạ được Đường quốc? Thật là một chuyện đáng buồn cười.”
“Tên nhóc cuồng vọng, nếu để cho An quốc công đến chỉ huy thì nói không chừng chúng ta cần phải cẩn thận một chút, thế nhưng lại chỉ phái một tên Hứa Thanh Tiêu, hắn đúng thật là không xem ai ra gì, lần này phải để hắn chịu thua thiệt lớn một phen mới được.”
“Nếu như Hứa Thanh Tiêu có thể đánh hạ Đường quốc ta trong vòng năm ngày, vậy Binh bộ Thượng thư là ta đây sẽ nuốt vàng tự sát!”
Đám thần tử mở miệng, ai nấy đều không coi ai ra gì, cuồng vọng đến cực điểm.
Chẳng qua trên thực tế bọn họ chỉ nói vậy để cho hoàng đế vui vẻ mà thôi, đồng thời cũng tạo cho mình sự tự tin.
Dù sao thì bọn họ cũng không ngốc, Hứa Thanh Tiêu nhất định là có tài hoa, hơn nữa tất cả những quyết định đều thông qua sự xử lý của Binh bộ, Hứa Thanh Tiêu chỉ ra quyết định sau cùng thôi.
Bọn họ chắc chắn sẽ không cuồng vọng như thế.
Chẳng qua trước mắt phải xem ngày mai năm mươi vạn đại quân công kích A Mộc Tháp.
“Vương thượng, A Mộc Tháp thỉnh cầu nước ta phái binh viện trợ! Thỉnh vương thượng định đoạt!”
Nhưng vào lúc này, một âm thanh khác lại vang lên.
A Mộc Tháp thỉnh cầu Đường quốc viện trợ.
Trong lúc nhất thời, đại điện an tĩnh trở lại.
Đường vương trầm tư một hồi rồi sau đó mở miệng nói:
“Viện trợ một vạn thiết kỵ.”
“Cô vương lo lắng Đại Ngụy đang giả vờ công kích A Mộc Tháp nhưng thật ra là muốn đánh Đường quốc chúng ta, binh lực chủ yếu vẫn phải giành để trấn thủ Đường quốc.”
Đây là câu trả lời của Đường vương.
Không phải ông ta không muốn ra tay mà là ông ta không cho rằng Đại Ngụy sẽ mạnh mẽ tấn công A Mộc Tháp, sợ Kỳ Lân quân Đại Ngụy sẽ đột nhiên nhắm đến Đường quốc bọn họ.”
Giả như thật sự tấn công A Mộc Tháp thì cũng không có chuyện gì, biên giới của A Mộc Tháp mà thất thủ thì vừa vặn đóng cửa đánh chó, bọn họ cũng không sợ.
Giọng nói vừa vang lên, người kia lập tức đi về báo cáo.
Giờ khắc này.
Từ nhánh viện binh tiến về phía A Mộc Tháp.
Bên trong vương cung A Mộc Tháp, vẻ mặt các quan viên quý tộc từ trên xuống dưới đều rất khó coi.
Nghe thấy Đường quốc chỉ phái đến một vạn binh mã, sao bọn họ có thể không tức cho được?
Chỉ là lý do Đường quốc đưa ra cũng không có bất cứ vấn đề gì, cho nên ngoại trừ hơi bực ra thì bọn họ cũng chẳng còn cách nào.
“Ngày mai!”
“Tử thủ!”
Cuối cùng, vương của A Mộc Tháp cũng hạ mệnh lệnh.
Cuối cùng.
Theo vệt nắng đầu tiên xuất hiện chiếu rọi xuống chiến trường.
Tám mươi vạn đại quân Kỳ Lân quân xuất động.
Ba mươi vạn tướng sĩ bảo vệ hai bên trái phải phòng ngừa Đường quốc và Đột Lương tập kích.
Năm mươi vạn đại quân đã tập kết xong, đang ở cách ngoài A Mộc Tháp hai mươi dặm, đã chuẩn bị lúc nào cũng có thể tấn công.
Mà theo giờ Mão ba khắc!
Trong phút chốc, bên trong đại doanh, một đạo quân lệnh vang lên.
“Truyền quân lệnh của ta, năm mươi vạn đại quân!”
“Tấn công mạnh vào A Mộc Tháp!”
“Phá biên giới! Giết địch!”
Theo giọng nói kia vang lên.
Trong lúc nhất thời, tiếng trống trận rung trời.
Đại chiến thật sự bùng nổ.
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Tiếng hô giết vang lên tận trời, phá tan những đám mây, từ trên cao nhìn xuống.
Năm mươi vạn đại quân như đám mây đen đi về hướng biên giới A Mộc Tháp.
Năm mươi vạn đại quân mạnh mẽ tấn công làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Trên biên giới A Mộc Tháp, từng mũi tên được bắn ra, trong thành, máy bắn đá bắn ra hết lần này đến lần khác.
Trên tường thành đã sớm đổ đầy dầu hỏa, chỉ cần có người trèo lên thì liền nhanh chóng nhóm lửa.
Từng sinh mệnh không ngừng tan biến.
Kỳ Lân quân Đại Ngụy giết đến đỏ cả mắt, mấy trăm người khiêng vũ khí phá thành, lớp sau lớp trước đập liên tục vào cửa.
Mỗi lầm đập đều dẫn đến âm thanh va chạm to lớn.
Công thành chiến.
Phía trước chính là một chiến trường giết chóc.
Kỳ Lân quân Đại Ngụy chịu thiệt thòi lớn, đúng là tử thương nhiều vô số.
Nửa canh giờ!
Một canh giờ!
Hai canh giờ!
Rốt cuộc, dưới sự công kích không cần mạng của năm mươi vạn tướng sĩ bốc đồng kia.
Cửa thành đông bị phá vỡ.
“Thành vỡ rồi! Các huynh đệ giết vào đi!”
“Các huynh đệ, cửa thành bị phá, hiết!”
“Giết! Giết! Giết!”