Chương 85: Cực lạc
Phía trên khu ổ chuột, những đám mây đen kịt và dày đặc, giống như vòng xoáy chầm chậm xoay vòng, thổi bùng những cơn cuồng phong, cuốn trôi nước bẩn, cát sỏi, rác rưởi chất thải trong các con hẻm, thậm chí toàn bộ vách tường bê tông, sân thượng sàn nhà, tất cả đều bị cuốn vào vòng xoáy mây đen.
Thậm chí, một thằng bé thò đầu ra ngoài cửa sổ đã bị cơn gió lớn cuốn đi, rất may được bố mẹ nó nắm lấy cổ tay, cổ chân, đẩy vào tường rồi kéo vào nhà.
Tiếng la khóc hoảng hốt vang lên hết lượt này đến lượt khác, Trâu Chính Tắc đứng dưới dòng nước xoáy sừng sững, mặt lộ vẻ không đành lòng, giơ tay lên, khuấy động lên cuồng phong ma khí, xoắn chiếc rìu chiến cách đó hàng chục mét của Lý Ngang thành từng mảnh.
Dù hắn chỉ mới sống ở đây có vài tháng nhưng hắn đã dành tình cảm sâu sắc cho những con người chất phác này.
Lão Trương, một công nhân xi măng sống cùng vợ mắc bệnh ho dị ứng, lão Trần, người bị máy móc trong nhà máy xoắn gãy tay, mắc bệnh ung thư máu và bị các con bỏ rơi, chỉ có thể dựa vào bà Lạc sống bằng nghề nhặt rác, cậu thanh niên tiểu Lâm hai mắt bị mù sống dựa vào nghề mát-xa để nuôi sống cha mẹ bị chậm phát triển trí tuệ nhẹ, và những đứa trẻ đầu gấu có khuôn mặt bẩn thỉu thường xuyên nghịch ngợm nhưng bản chất không xấu....
Họ nằm dưới đáy chuỗi thức ăn của xã hội, là “dân rác rưởi” được một số người có địa vị cao mô tả, chỉ cần liếc nhìn trên đường là họ phải ngoảnh mặt đi vì sợ khơi dậy lòng hận thù của người giàu.
-Những người ở tầng dưới trong xã hội hãm hại lẫn nhau, tố chất thấp, một thân lệ khí, suốt ngày nghĩ đến việc trả thù xã hội, thật là ghê tởm và đáng sợ.
-Anh nghèo, vì anh lười.
-Ai bảo các người khi còn trẻ không chịu khó học hành? Ở tầng dưới cùng cũng đáng đời.
-Chút xui xẻo này không nên trách xã hội.
Những người thành công trong thành phố hiện đại nói như vậy, với một giọng điệu mang đầy cảm giác lãnh đạm.
Trâu Chính Căn lướt qua những khu phố ổ chuột đổ nát, nhìn những gương mặt thân quen, từng đoạn nhân sinh với tương lai mịt mù, trong ánh mắt hắn tràn đầy thương hại và tự ái.
-Khổ ư.
Hắn thở dài:
-Người số khổ chẳng những không còn hy vọng ở kiếp này, càng không cách nào giữ được bản chất linh hồn cho kiếp sau.
-Sâu kiến còn sống tạm bợ được huống chi là con người? Nếu các người không còn hy vọng vào cuộc sống của mình và không muốn tự mình kết thúc cuộc sống của mình, vậy hãy để tôi giúp các người một tay. Cùng tôi nhập thành một thể, đợi cho đến khi lục đạo luân hồi được khởi động lại, sẽ cùng nhau chào đón sự xuất hiện của thế giới mới.
Trâu Chính Tắc mở miệng, hít thở nỗi thống khổ, thê lương, ai oán tích tụ mấy chục năm trong khu ổ chuột, thân hình vốn gầy gò nhanh chóng phập phồng đến mức căng rách quần áo.
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch…
Xương khắp người hắn ngày càng dài ra, phát ra âm thanh giòn tan của đậu tương vỡ, nhiều gai xương nhọn mọc ra, tàn nhẫn xé rách gân cốt, ngay cả da và máu đều lộ ra trong không khí. Bắp thịt căng phồng, lớp da trên cổ khắc đầy những phù văn có hai màu đỏ đen, đầy ý nghĩa ô uế tà ma, chỉ nhìn thoáng qua Lý Ngang đã cảm thấy choáng váng, trong tai dường như vang lên từng tiếng đại nghịch bất đạo.
Rất mạnh....
Ngay cả sơn tiêu trong chùa Cô Hàn cũng không có uy lực đáng sợ đến vậy.
Lý Ngang rút lui nhanh chóng, động tác mau lẹ, dừng ở trên hai ba tòa nhà bên ngoài sân thượng, thân thể vẫn vì bản năng mà run lên, ô đen phía sau tựa hồ cũng sợ hãi cùng kinh sợ mà run lên.
Mà giữa hai hàng lông mày của hắn ta, có cục mụn mủ nhảy nhót phồng lên, bị rách theo da, nước mủ bắn tung tóe, một con ngươi đỏ tươi và nóng rực xuất hiện ngay giữa xương lông mày, dùng ánh mắt tà ác hỗn loạn đánh giá cái thế giới hoàn toàn mới tràn ngập thứ chưa biết này.
Thiên ma công là một cuốn sách ma thuật chính cống, chủ trương ăn thịt và máu, nhai nát linh hồn và nuôi dưỡng bản thân.
Mà cái gọi là ma lực lưỡng đạo âm dương nội công của Thiên ma công, là cô đọng những ác ý bé nhỏ ích kỷ và lòng tham không đáy.
Trâu Chính Tắc là một người chơi có thâm niên, chỉ mới vận hành quỷ đạo lưỡng cực âm Dương một chút mà đã cảm thấy hơi choáng ngợp và không còn giữ được hình dạng con người của mình, biến thành một người khổng lồ ba mắt với chiều cao ba mét, toàn thân mọc đầy xương gai sắc nhọn.
Sự biến đổi hình dạng là vô cùng đau đớn, nhưng khuôn mặt của Trâu Chính Tắc lại chỉ có vẻ yên bình, từ bi và dịu dàng.
Ta tên là Địa Tạng Vương, trong thời đại hỗn loạn đen tối, địa ngục trần gian thì thường hóa thân cứu độ chúng sinh, tiêu diệt các tai họa, nay gặp các vị trưởng lão cũng không khác gì. Hôm nay ta đặc biệt tới để cứu người.
Trâu Chính Tắc vừa là Phật vừa là Ma, trong tay cầm đóa hoa sen màu đen được đúc thành từ ma khí, nói:
-Tam giới bất an, giống như nhà lửa. Đau khổ tràn đầy, rất là đáng sợ. Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục đây?
Hắn bắt đầu hít sâu một lần nữa.
Trong khu ổ chuột, những công nhân mắc bệnh ho dị ứng nằm liệt trên giường bệnh, những người phụ nữ trung niên buôn bán lam lũ để nuôi con, những cụ già bị gia đình ruồng bỏ, những đứa trẻ sơ sinh trời sinh sứt môi bị bỏ rơi. ... Mọi người đều cảm nhận được làn gió nhẹ ấm áp, hiền hòa chầm chậm thổi tới.
Thân thể bỗng nhẹ nhàng khỏe mạnh, trong tâm cảm thấy an lạc, hạnh phúc như lên cõi Cực Lạc, quét sạch bể khổ của đời này.
Đây chính là cực lạc tiên cảnh sao?
Các linh hồn mỉm cười và bay về phía quỷ Phật trên bầu trời, trong khi Trâu Chính Tắc mỉm cười và im lặng, kinh văn xua đuổi tà mà trên lớp da từ từ lưu động, như thể hắn ta sẵn sàng chào đón "khách".