Chương 1037: Võ Đế Từng Tu Luyện Dị Thuật, “Quân Cờ” Ở Huyện Bình An! Nhất Phẩm Gặp Tinh Hà (3)
Mà Đan Thần Cổ Kinh vẫn tiếp tục nói.
"Nhưng nguyên nhân chân chính khiến ta hoài nghi hắn tu luyện dị thuật chính là, hắn chưa từng nhờ ta luyện chế phá cảnh đan."
"Bởi vì lúc hắn tìm thấy ta đã là nhị phẩm rồi, hắn cũng không muốn luyện nhất phẩm phá cảnh đan nữa, dường như đã biết bản thân hắn không thể nào sống tiếp được nữa."
"Lúc Võ đế kế thừa hoàng bị thì bao nhiêu tuổi chứ? Hai mươi mốt tuổi, lão phu gặp hắn, hắn mới có hai mươi hai tuổi, cũng đã là võ giả nhị phẩm."
"Hơn nữa không ai biết được."
"Cho dù hắn là hoàng đế của Đại Nguỵ, thiên phú có tốt đến đâu đi chằng nữa, hai mươi mốt tuổi đã là võ giả nhị phẩm? Thiên hạ này có mấy người làm được như vậy?"
"Hắn dựa vào cái gì mà làm được như thế? Nhưng thứ khiến lão phu sợ thật sự là gì ngươi có biết không?"
Đan Thần Cổ Kinh nói đến đây, giọng điệu như nghẹn lại.
"Là cái gì?"
"Sau vụ sỉ nhục ở Tĩnh thành."
"Đại Nguỵ đã xuất hiện một vị Võ đế?"
Đan Thần Cổ Kinh lạnh như băng nói.
Này khiến Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn triệt để không biết nên nói cái gì nữa.
Bởi vì theo như ý của Đan Thần Cổ Kinh, Võ đế tu luyện dị thuật, mà dị thuật ông ta tu luyện, vô cùng có khả năng do phụ thân hắn làm.
Không đúng.
Tròng mắt của Hứa Thanh Tiêu đột nhiên phóng đại, nhìn Đan Thần Cổ Kinh nói.
"Ý của ngài, Đại Nguỵ thu thập bách tính chết đi trong vụ xỉ nhục ở Tĩnh thành rồi luyện chế thứ gì đó, tăng sức mạnh của Võ đế lên, muốn tạo ra được một vị nhị phẩm."
"Cho nên, nỗi nhục nhã ở Tĩnh thành không phải bỗng nhiên thất thủ, mà là ý của đế vương.
Hứa Thanh Tiêu nghe ra ý của Đan Thần Cổ Kinh.
Không đáp lại, nhưng không đáp lại thật ra cũng chính là một loại trả lời.
"Không, tuyệt đối không thể nào như vậy."
"Hoàng đế Đại Nguỵ không thể làm như vậy được, bọn họ không cần thiết phải làm như vậy, hy sinh quá nhiều bách tính như thế chỉ để tạo ra một nhị phẩm, điều này không thể nào được? Cần thiết như vậy ư? Có ý nghĩa gì sao?"
Hứa Thanh Tiêu lập tức bác bỏ.
Một lần nữa hắn không thể nào tin nổi, bởi vì chuyện này hoàn toàn vô lý.
Nỗi ô nhục Tĩnh thành đã cắt đứt xương cột sống của dân chúng Đại Nguỵ, chuyện này không phải bàn cãi gì nữa.
Quang trọng nhất chính là hy sinh lớn như vậy chỉ để bồi dưỡng ra được một nhị phẩm? Đại Nguỵ không phải không có nhất phẩm?
Đây không còn là đầu óc có bệnh nữa rồi.
Hoàn toàn bất lợi, nếu ngươi nói có thể tạo ra được ba nhất phẩm, dù có hai nhất phẩm thôi cũng không sao, ít nhất bàn trên phương diện có lợi thì đây cũng không lỗ, nhưng thứ này có khác gì yêu ma làm không?
Hứa Thanh Tiêu không tài nào tin nổi.
Nếu làm như vậy thật, thế vương triều Đại Nguỵ còn có vận mệnh quốc gia gì nữa.
Càng nói càng phi lý.
"Ài, tất cả điều lão phu nói chỉ là suy đoán mà thôi, có đúng hay không thì liên quan gì đến lão phu."
"Nhưng mà ngươi vẫn phải chú ý một tý, có rất nhiều chuyện, lão phu không biết, ngươi cũng không biết, chỉ dựa vào đoán thôi."
Đan Thần Cổ Kinh hình như không muốn cùng hắn nói gì nữa, muốn dừng lại cái đề tài này.
Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn xoay quanh cái vấn đề này nữa, quay trở lại vấn đề đầu tiên.
"Vậy di tích thật sự của Võ đế, tiền bối đoán được ở đâu không?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Không biết, biết đã nói cho ngươi rồi."
"Nhưng mà Võ đế có một thói quen, hắn sẽ để thứ mình thích vào trong một cái hộp gỗ nhỏ rồi để ở chỗ dễ nhìn thấy nhất, đấy là thói quen của hắn. "
Đan Thần Cổ Kinh đúng thật không biết ở nơi nào.
Nhưng hắn nói thói quen của Võ đế ra để Hứa Thanh Tiêu tự mình suy nghĩ.
"Tiền bối, ý của ngài là di tích thật sự có thể nằm ngay dưới di tích giả hả?"
Hứa Thanh Tiêu tò mò hỏi.
"Không biết, tự ngươi ngẫm đi, lão phu đâu phải cái gì cũng biết?"
“Đúng rồi, nói nhiều như vậy, thứ mấu chốt nhất vẫn chưa nói."
"Đan phương của nhị phẩm phá cảnh đan, bây giờ lão phu sẽ nói cho ngươi biết, có ba thứ tìm dễ lắm."
Đan Thần Cổ Kinh không muốn trả lời vấn đề của Hứa Thanh Tiêu nữa, mà nhắc đến nhị phẩm phá cảnh đan.
"Tạm thời không cần, vãn bối đang định luyện chế nhất phẩm phá cảnh đan.”
Hứa Thanh Tiêu ngược lại cũng tự tin không cần nhị phẩm phá cảnh đan, nếu có thể giải quyết được dị thuật, vậy thì trước khi giải quyết dị thuật dựa vào dị thuật đột phá lên nhị phẩm cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Nói chung cũng không phải bí quá hoá liều, mà tại Đan Thần Cổ Kinh chào giá chát quá.
Lục phẩm ngũ phẩm đã há miệng đòi dược vương, tới tứ phẩm lập tức đòi mình tìm long huyết, vậy đan phương nhị phẩm sẽ là cái gì đây? Trong lòng Hứa Thanh Tiêu đã tính số sẵn rồi.
"Luyện chế nhất phẩm?”
"Được lắm, người trẻ tuổi, ngươi rất có mộng tưởng, nhất phẩm chỉ cần hai thứ này thôi."
Đan Thần Cổ Kinh nghe Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn nhị phẩm phá cảnh đan, cũng không có bất cứ bất mãn nào, ngược lại còn cực kỳ kích động giới thiệu đan phương nhất phẩm phá cảnh với Hứa Thanh Tiêu.
"Tiền bối, giờ chưa cần, đợi đến lúc cần thì tính."
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp cự tuyệt, rồi sau đó không thèm để ý đến Đan Thần Cổ Kinh.
Bây giờ lắm việc, còn một đống việc lớn đang chờ mình tìm kia kìa, ở đâu còn có thời gian đi chuẩn bị nhất phẩm phá cảnh đan nữa.
"Tiểu hữu, ngươi thế này không có đạo đức võ đạo đâu nhé, lão phu vất vả nói cho ngươi biết nhiều bí mật như vậy, ngươi dùng xong lão phu là chạy hà? Ngươi đúng là bạc tình, chả kém gì cái tên Võ đế kia hết."
Đan Thần Cổ Kinh rầu rĩ, mình nói một tràng, cũng nói lắm bí mật mới thế, không ngờ Hứa Thanh Tiêu chả có tý đạo đức võ đạo nào hết, dùng xong là chạy lấy người?
Thật đúng là bạc tình!
Không để ý đến Đan Thần Cổ Kinh, toàn bộ tâm tư của Hứa Thanh Tiêu đều rơi trên "di tích thật của Võ đế" rồi.
Còn về phần bí mật của Võ đế, bao gồm những lời đồn đại, Hứa Thanh Tiêu cũng không quá tin vào đó, nhưng việc này vẫn chưa đến lượt mình nhúng tay vào, có kẻ đứng đằng sau hay không Hứa Thanh Tiêu cũng mặc kệ, dù sao trước mắt cứ giải quyết xong vấn đề của mình đã rồi tính tiếp.
Nói cách khác, biết nhiều thì sao nào?
Biết được hung phạm đằng sau màn thì thế nào?
Bản thân mình chết queo rồi thì tất cả đều là thừa thãi.