Chương 1036: Võ Đế Từng Tu Luyện Dị Thuật, “Quân Cờ” Ở Huyện Bình An! Nhất Phẩm Gặp Tinh Hà (2)
"Bàn tay đứng đằng sau màn?"
"Rốt cuộc là ai có thể khống chế được văn cung, còn hại chết được cả Võ đế của Đại Nguỵ?"
Giờ phút này, Hứa Thanh Tiêu thật sự tò mò, rốt cuộc là ai mà có thể làm được đến mức này?
Khống chế văn cung thì thôi đi, còn có thể hại chết được cả Võ đế Đại Nguỵ?
Quốc vận gia trì ở trên người đế vương, là ai mới có thể làm được đến mức này?
Hứa Thanh Tiêu rất tò mò, cực kỳ tò mò.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu thêm được một chuyện, bản thân mình trước khi thành Thánh, e rằng không thể đánh trực diện với người này được, nếu không, đến cả Võ đế còn chết ở trên tay kẻ này thì mình cũng chỉ giống phận sâu kiến mà thôi.
Cũng may mặc dù mình còn chưa thành Thánh Nhân nhất phẩm, nhưng dầu gì cũng là Bán Thánh, đối phương ắt hẳn cũng không muốn ra tay liên, không phải là không dám, mà không cần thiết, ra tay với một Bán Thánh, hắn không thể không bại lộ được.
Có lẽ đã ra tay rồi nhưng đều bị mình hoá giải từng cái một.
Trừ khi hắn hiện thân, bằng không, muốn bóp chết mình e rằng rất khó.
Tấy nhiên cũng không thể loại bỏ đối phương căn bản không thèm để ý đến mình, mà đang mưu đồ kế hoạch của chính hắn, bản thân mình chẳng qua cũng chỉ là một biến số trong kế hoạch đó thôi, một cái biến số có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Day day huyệt thái dương, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được tiếp tục hỏi.
"Hồi già Võ đế tỉnh táo lại nói gì vậy? Có nhắc đến chuyện quan trong nào không?"
"Nhắc đến một vài chuyện, thái tử được Võ đế bị mật hộ tống ra ngoài, chuyện này theo lý thuyaát mà nói chỉ có hai người biết, nhưng trước khi chết hắn có nói cho ta biết kẻ đứng đằng sau màn cũng biết."
"Nhưng mà thái tử được giấu bí mật ở dây thì đối phương lại không phát hiện được, trước khi Võ đế chết có đi một chuyến đến Tông miếu, mời sát ý của Thái Tổ phong ấn ở trong cơ thể thái tử, cho nên dù kẻ đứng đằng sau màn có tìm được thái tử, cũng không làm được cái gì hết."
"Cho nên chỉ có hai loại khả năng, một, bỏ mặt thái tử không quan tâm đến, xem như một quân cờ chết, hai, nuôi dạy thái tử, chuẩn bị sẵn một quân cờ hữu dụng, cái thứ hai có khả năng lớn hơn, chỉ có điều nếu như nuôi dạy thái từ, hoặc tiếp xúc với thái tử."
"Thì Võ đế sẽ biết được ngay, trước khi chết hắn đã đến huyện Bình An một chuyến, đặt ta vào trong di tích giả, lúc đó hắn biết chắc đối phương rõ thái tử là ai nhưng vẫn không xuất hiện."
"Đừng có coi thường Võ đế, hắn có để lại hậu thủ, đáng tiếc, đối phương có đủ sự kiên nhẫn, trước khi chết Võ đế vẫn không thể biết kẻ đứng sau đó là ai?"
Đan Thần Cổ Kinh đáp lại, còn nói ra thêm một vài bí mật mới nữa.
Nhưng nói tới nói lui thì Hứa Thanh Tiêu vẫn hơi mù mờ.
"Hắn muốn làm gì?"
"Sao muốn hại Võ đế?"
"Võ đế đang giấu cái gì? Chắc không nguyên gì Trấn Ma thần thạch đâu nhỉ?"
"Là Trung châu tiên tàng chăng?"
Hứa Thanh Tiêu mang hết tất cả nghi hoặc trong lòng nói hết ra.
Nhưng Đan Thần Cổ Kinh cũng có chút tức tối.
"Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được nhiều như vậy, nhưng mà ngươi cũng biết Trung châu tiên tàng cơ à? Xem ra Nữ Đế có lòng với ngươi thật đó, đến cả bí mật này cũng dám nói cho ngươi biết, xem ngươi như người của chính mình rồi."
Đan Thần Cổ Kinh nói.
"Tiền bối đừng nói đùa nữa, nói nghiêm túc đi."
Đến lúc này, Hứa Thanh Tiêu không còn lòng dạ này để đùa cợt nữa, bởi vì hắn càng lúc càng phát hiện có một bàn cờ khủng khiếp đang xuất hiện ở trước mắt mình.
Một người, hoặc nói đúng ta là cả một tổ trức đã được bố trí sẵn từ mấy trăm năm về trước, bắt đầu bày ra từ thời Thái Tổ mãi đến tận ngày nay, cho đến bây giờ đã hại chết Võ đế Đại Nguỵ, lại thò tay về phía văn cung.
Hứa Thanh Tiêu càng nghiêng về một tổ chức hơn.
Nếu như một người, vậy Hứa Thanh Tiêu không thể tưởng tượng ra nổi ai mà có thể làm được đến nước này cơ chứ.
Đại Nguỵ cũng có võ giả nhất phẩm.
Chuyện này không thể quên được.
"Rất có thể liên quan đến Trung châu tiên tàng, nhưng thứ đồ giả dối đó không có thật, cũng không cần làm lố lên thế, Võ đế cũng có bí mật, mỗi người đều có bí mật của riêng mình."
"Thật ra nói có người hại hắn, ta càng thiên về hướng khác hơn."
Đan Thần Cổ Kinh bắt đầu phân tích thật sự.
"Hướng khác gì?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Võ đế tu luyện dị thuật."
Đan Thần Cổ Kinh bình tĩnh cực kỳ nói.
Nhưng câu này lại lần nữa khiến Hứa Thanh Tiêu câm lặng.
Võ đế tu luyện dị thuật á?
Không thể nào.
So với tất cả thông tin vừa nãy Hứa Thanh Tiêu được nghe thì tin này còn chấn động hơn nhiều.
"Sao lại nói vậy?"
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không phủ quyết vội, mà hỏi Đan Thần Cổ Kinh, Đan Thần Cổ Kinh dám nói như vậy, cũng đủ chứng minh hắn nhất định có căn cứ.
"Không tu luyện dị thuật vậy hắn vì cớ gì lại nổi điên? Mỗi tối đều giả thần giả quỷ, khiến tần phi bị doạ đến chết? Đây là hiện tượng nhập ma."
"Thằng nào đứng sau màn mà có thể ảnh hưởng đến Võ đế được? Suy cho cùng khéo hắn nhập ma đánh mất lý trí, giống hệt người điên, tang lễ của Võ đế rất đơn giản, trên cơ bản là vội vàng nhập táng, toàn thể triều đình trên dưới không ai nói gì, văn cung cũng không ai nói ra."
"Thế này không khiến người ta phải đặt câu hỏi à? Khéo đến cả văn cũng cũng đã biết Võ đế tu luyện dị thuật từ lâu rồi, nhưng chuyện này quá lớn, văn cung không ém xuống được, nếu như lộ ra ngoài, có biết bao nhiêu người sẽ bí quá hoá liều đây?"
"Với cả, sao ngươi cứ mãi chăm chăm tìm Trấn Ma thần thạch thế hả? Thứ này chắc chắn có thể trấn áp được dị thuật đúng không? Sao ngươi vội vàng hấp tấp tìm nó thế hả, chắc chắn có liên quan gì đến dị thuật rồi, ngươi đừng có mà giấu lão phu nhá."
"Cho nên, lão phu hỏi ngươi, Võ đế cầm thứ này để làm gì hả?"
Đan Thần Cổ Kinh hỏi một tràng khiến Hứa Thanh Tiêu á khẩu không đáp lại được.
Một hoàng đế đêm hôm khuya khoắt không ngủ, doạ tần phi chết tươi, thế còn không phát điên thì gì nữa? Hơn nữa còn có tiếng gặm thức ăn, mặt mang nụ cười quái đảm vặn vẹo, thế không phải nhập ma còn gì nữa?
Cộng thêm cả Trấn Ma thần thạch, thật là đừng cãi lại nũa, có lý có cứ thế này rồi.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu không dám nghĩ tiếp.