Chương 1038: Võ Đế Từng Tu Luyện Dị Thuật, “Quân Cờ” Ở Huyện Bình An! Nhất Phẩm Gặp Tinh Hà (4)
Trên đường đi đến huyện Bình An, Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ hai việc.
Thứ nhất, di tích thật của Võ đế ở đâu.
Thứ hai, "quân cờ" của Bạch Y Môn là ai?
Muốn tìm được di tích thật sự của Võ đế, e rằng rất khó, không có bất cứ manh mối nào hết.
Nhưng có một người sẽ biết.
Người này chính là "quân cờ" của Bạch Y Môn.
Có một "quân cờ" vẫn đang lén lút ẩn thân ở đâu đó, chính mồm Trần bộ khoái trong lúc vô tình đã nói cho mình biết.
Phẩm cấp của Trần bộ khoái ở Bạch Y Môn thấp, cho nên có rất nhiều chuyện hắn không biết.
Nhưng "quân cờ" còn lại thì khác, tên này chắc chắn không phải kẻ đầu đường xó chợ gì, chuyện hắn biết rất nhiều, có lẽ hắn biết di tích thật của Võ đế nằm ở đâu.
So với việc lang thang không có mục đích đi tìm di tích của Võ đế, thà rằng đi tìm "quân cờ" này còn hơn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hứa Thanh Tiêu nhắm hai mắt lại, hắn không ngừng suy nghĩ xem "quân cờ" này là ai.
Từ sau khi mình trúng hàn độc, mỗi một chuyện xảy ra ở huyện Bình An, Hứa Thanh Tiêu đều cố gắng nhớ lại, bao gồm mỗi người hắn gặp được.
Tất cả các ký ức hiện lên ở trong đầu.
Hứa Thanh Tiêu cũng không dừng lại luồng suy nghĩ.
Chính mình lúc trước quay về huyện Bình An, dựa vào tín hiệu giao tiếp của Bạch Y Môn, vẽ hình bạch y ở trong tửu lầu.
Ngay hai ngày đầu, không gặp ai hết, ngày thứ ba thì Trần bộ khoái đến.
Trần bộ khoái đến chủ động nói ám hiệu, mình không tiếp lại được, cho nên dùng thần thông đi vào giấc mộng lẻn vào trong giấc mơ của Trần bộ khoái.
Biết được ám hiệu nối tiếp, nối tiếp với Trần bộ khoái xong, cũng chính nhờ vậy bản thân mình mới biết được trong huyện Bình An còn có một "quân cờ" khác.
"Quân cờ" của Bạch Y Môn này có cấp bậc cao hơn Trần bộ khoái, rốt cuộc là cấp bậc gì, Trần bộ khái cũng không rõ.
Chỉ biết có địa vị cao hơn hắn.
Đối phương biết Trần bộ khoái, mà Trần bộ khoái lại không biết đối phương.
Vấn đề là, bạch y mình vẽ, đối phương nhìn thấy tất nhiên cũng muốn liên hệ với mình, nhưng đối phương lại không tới tìm mình.
Thế thì hơi lạ rồi.
Chẳng lẽ thấy mình không phải Trần bộ khoái, cho nên không có ý đi ra làm quen?
"Không, không thể nào."
"Nếu ta là người Bạch Y Môn phái xuống, có việc muốn tìm hắn, thì hắn không thể không ra mặt được."
"Trừ khi có một loại khả năng đó chính là địa vị của đối phương cực cao, cao đến nỗi chỉ có vài người mới có thể tiếp xúc được hắn."
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu suy đoán.
Nhưng rất mau hắn đã gạt đổ cái khả năng này.
"Tổ chức tạo phảm thì càng phải nghiêm chỉnh cẩn thận, mặc dù địa vị của người này cao, nhưng nếu nhìn thấy ám hiệu, chắc hẳn cũng phải ra mặt, cho dù đến nhìn thôi cũng được, nhìn xem mình là ai cũng không sao mà, đúng không?"
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu bắt đầ nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra ở trong tửu lâu hôm ấy.
Tất cả mọi chuyện đều hiện lên trong óc.
Mỗi một chuyện đều hết sức rõ ràng rành mạch.
Ước chừng tầm khoảng non nửa cái canh giờ.
Hứa Thanh Tiêu không nghĩ ra là ai, nhưng hắn đã đi vào huyện Bình An rồi.
Nghĩ một hồi, Hứa Thanh Tiêu cải trang xong lập tức đi vào trong khách điếm Bình An, ném một chút bạc vụn sau đó đi theo tiểu nhị lên phòng cho khách.
Trước tiên không cần đến tìm sư phụ mình, cũng không cần điều tra cái gì hết, mà nghỉ ngơi mấy ngày ở khách điếm Bình An đã.
Hắn phải bình tĩnh suy nghĩ cho thật kỹ đã, tỉ mỉ suy nghĩ, không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào hết.
Chỉ cần mau chóng truy ra bằng được "quân cờ" này, tìm được thì tất cả đều rõ rồi.
So với việc một mình lang thang phiêu bạt tìm kiếm thì tốt hơn rất nhiều.
Cứ như thế.
Thời gian từng chút một trôi đi.
Trong nháy mắt, hai ngày đã qua.
Mà cùng lúc đó.
Kinh đô Đại Ngụy.
Hoài Ninh vương phủ.
Sắc mặt Hoài Ninh thân vương có chút côi cút, ông ta ngồi trên ghế thái sư, lẳng lặng nhìn tên nam tử đeo mặt nạ trước mắt.
"Đây là thời cơ mà ngươi bảo chờ à?"
"Hình như hơi buồn cười rồi đó?"
"Đại Nguỵ sinh ra một Bán Thánh, văn cung thoát ly, chẳng những không áp chế được vận mệnh quốc gia, giờ càng khiến tụ ra được Đại Ngụy long đỉnh, dân ý của bá tánh dâng cao, giờ khắc này, chúng ta có muốn tạo phản cũng không dám tạo nữa rồi."
"Đây mà là thời cơ à?"
Mấy câu trước Hoài Ninh thân vương nói còn ổn, nhưng nói đến câu sau, ông ta đột nhiên đứng dậy, nhìn tên nam tử đeo mặt hạ, giận dữ hét lớn.
Ông ta là Hoài Ninh thân vương, là thân vương đã từng cầm binh quyền trong tay, địa vị cực cao, đến cả Nữ Đế cũng phải lễ nhường mình ba phần.
Nhưng bây giờ thì sao?
Không có binh quyền thì thôi đi, vẫn luôn đau khổ đợi chờ cái gọi là thời cơ này, kết quả mưu cục nửa đời đều là công dã tràng.
Đổi lại là ai, là ai có thể chấp nhận được?
“Vương gia bớt giận.”
“Đại Ngụy lúc này, nhìn qua thì đấy là một chuyện xấu, nhưng đối với chúng ta mà nói, đây sao không phải là một chuyện tốt cơ chứ?"
Nam tử đeo mặt nạ bình tĩnh nhìn Hoài Ninh thân vương nói thế.
Nhưng nói lời này lại khiến Hoài Ninh thân vương tự mình gạt đổ tất cả đồ vật trên bàn xuống, nhìn đối phương hằm hằm, ánh mắt lạnh tanh.
"Tốt cái mả mẹ nhà mày."
"Văn cung rời đi, Đại Nguỵ có Tân Thánh, Thánh Nhân hai mươi tuổi, hơn nữa tên Hứa Thanh Tiêu này có dân ý ở trên người, bây giờ vận mệnh quốc gia của Đại Nguỵ hưng thịnh tạo thành long đỉnh."
"Lúc Đại Nguỵ cường thịnh vẫn chưa hình thành long đỉnh đâu, nhưng bây giờ đã hình thành long đỉnh, đợi một thời gian nữa, chưa nói mười năm hai mươi năm, khả năng ba năm năm năm, Đại Ngụy đã vượt qua lúc trước rồi."
"Đấy là việc tốt hả?"
"Các phiên vương khắp nơi giờ ngoan như chó, bảo bọn họ làm gì thì bọn họ làm cái đó, bây giờ bổn vương bảo bọn họ tạo phản, chỉ sợ bọn họ trước tiên phải viết một bản tấu chương, nhét lão phu vào một quyển."
"Đây cũng là chuyện tốt hả?"
"Ngươi coi bổn vương là một thằng ngu có phải không?"
Hoài Ninh thân vương lập tức nổ tung, không phải ông ta không còn lòng dạ nào, mà cái tên đeo mặt nạ này nói chuyện đúng là quá ngu.
Đã đến nước này rồi mà còn bảo đấy là một chuyện tốt?
Thua, thua, thua lắm quá nên giờ mất hết cảm giác rồi hả?
Đầu óc có bị chập mạch không đấy?