Chương 874: Đế Vương Giận Dữ, Thây Phơi Hàng Triệu! (1)
Đắc tội Văn cung Đại Ngụy, đối với Nữ đế thì chẳng có chỗ tốt nào hết, cho dù biết Văn cung Đại Ngụy muốn thoát ly, cũng không thể làm mất lòng nhau được, trái lại nếu đến nước này thật, vì quốc gia, Nữ đế nhất định phải khách sáo tiễn người ta rời đi.
Làm như vậy, mới có thể ổn định đại cuộc.
Nhưng bây giờ, Nữ đế trực tiếp giở mặt, vì chính mình, chuyện này khiến Hứa Thanh Tiêu đúng là không thể nào tưởng tượng ra được.
Mà đối với người khác, câu nói này của Nữ đế, là muốn trở mặt lại hoàn toàn rồi.
Thượng thư lục bộ kinh ngạc, Tràn Chính Nho dùng ánh mắt không thể nào tin nổi để nhìn về phía vị Nữ đế này.
Trong nháy mắt ông đã hiểu rõ, Nữ đế làm vậy là muốn đặt cược hết lên người Hứa Thanh Tiêu.
Vì Hứa Thanh Tiêu, không tiếc đắc tội Văn cung Đại Ngụy.
Đắc tội Chu Thánh nhất mạch có thế lực lớn nhất trong thiên hạ.
Mà từ trên xuống dưới Văn cung Đại Ngụy cũng xôn xao hết lên, một nhóm nhỏ không tham sự vào việc này, vừa nghe nói xong, chẳng hiểu tại sao cũng có chút bất mãn.
Đại bộ phận người đọc sách của Chu Thánh nhất mạch, thì tràn ngập phẫn nộ, đối với Nữ đế đã thất vọng đến cực điểm, cũng vô cùng chán ghét Nữ đế.
"Bệ hạ, ý của người là có ý gì?"
Tào nho lên tiếng, giọng lão có vẻ trầm thấp, mang theo sự phẫn nộ không thể nào giảng hoà được.
Dù sao đây cũng là cuộc chiến của bọn ông với Hứa Thanh Tiêu, liên quan gì đến Nữ đế ngươi?
"Trẫm, nói chưa đủ rõ sao?"
"Sau trận chiến này, kết quả có như thế nào."
"Bên trong Đại Ngụy, không còn Chu Thánh nhất mạch nữa."
"Nho giả không tự phế nho ý, chém đầu ngay tại chỗ."
"Có cần trẫm lặp lại lần nữa không?"
Giọng của Nữ đế lại vang lên lần nữa, lần này so với lần trước càng kịch liệt và bá đạo hơn.
Cũng nói càng rõ hơn.
Nói xong, đám người càng thêm yên tĩnh, hiện giờ đã không phải trận chiến giữa Hứa Thanh Tiêu và Tào nho rồi.
Mà là trận chiến giữa triều đình Đại Ngụy và Văn cung Đại Ngụy.
Nữ đế nhúng tay vào, chuyện đã khác nhau hoàn toàn.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu hạ lệnh đồ sát Chu Thánh nhất mạch, đám người này chắc chắn sẽ không có bất cứ phản ứng gì, dù sao Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa có quyền lực này, lời hắn nói, chưa chắc đã nghe theo.
Nhưng Nữ đế mở miệng nói, thế thì khác rồi.
Nàng là Đế Vương của Đại Ngụy.
Lệnh của hoàng đế lớn hơn hết thảy, ít nhất tất cả quan viên bên trong Đại Ngụy nhất định sẽ nghe theo mệnh lệnh của nàng.
Cũng đừng hòng có ai ngăn lại.
"Bệ hạ, chuyện này là việc Văn cung Đại Ngụy trừ ma, bệ hạ tội gì vì bảo vệ một kẻ đã nhập ma mà đắc tội toàn bộ người đọc sách trong thiên hạ chứ?"
"Mong bệ hạ nghĩ lại cho thật kỹ."
Tào nho tiếp tục nói, ngữ điệu vẫn có chút trầm thấp như trước.
"Nghĩ lại?"
"Buồn cười thật đấy."
"Bình Loạn hầu Đại Ngụy của trẫm bị các ngươi nói thành yêu ma? Ngươi lại bảo trẫm nghĩ cho kỹ?"
"Ngày hôm nay là ngày Đại Ngụy sắc phong, sứ giả chư quốc vẫn ở đây, trẫm đã nói rồi, bất cứ chuyện gì, ngày mai sẽ cho các ngươi một lời hồi đáp, các ngươi đã nhường cho một bước nào chưa?"
"Quốc uy của Đại Ngụy, ngay ngày hôm nay đã bị đám người đọc sách các ngươi hủy sạch."
"Hứa ái khanh một trận chiến này mang đến quốc uy, bị các ngươi dùng một ngày quét sạch, các ngươi có nghĩ kỹ lại chưa?"
"Còn nói nhập ma?"
"Ngày đó bên trong cung, Bồng Viên đã nghiệm tra ma chủng dị thuật bên trong người Hứa ái khanh rồi, Bồng Viên không tra ra được, sau đó còn ép Hứa ái khanh đến Văn cung Đại Ngụy tự kiểm chứng, vẫn không soát ra được, ngược lại còn khôi phục thánh khí."
"Ngày hôm nay, bề tôi đắc lực của Đại Ngụy trẫm, lần nữa bị đám người đọc sách các ngươi nói xấu, khôi phục lại Thánh khí, Hứa ái khanh đã chịu Thánh khí xét xử, vẫn không thể soát ra được dấu vết dị thuật."
"Trẫm, ngược lại phải hỏi một câu, Hứa ái khanh nhập ma chỗ nào?"
"Trái lại trong mắt trẫm, các ngươi mới chính là kẻ đã nhập ma."
Nữ đế nói xong câu cuối cùng, càng nói càng hùng hồn đầy lý lẽ, cặp mắt đẹp híp lại, nhìn chằm chằm Văn cung Đại Ngụy, bên trong ánh mắt phủ đầy sát khí.
Nhưng cái dáng vẻ này, trong mắt Hứa Thanh Tiêu, không biết tại sao có vẻ hơi... ừm... không quen mắt lắm.
Hắn chưa từng thấy Nữ đế tức giận đến nhường này.
Đối mặt với chất vấn của Nữ đế, Văn cung Đại Ngụy có chút trầm mặc, nhưng rất nhanh thôi đã có một giọng nói của Thiên Địa Đại Nho khác vang lên.
"Bệ hạ, chuyện nhập ma chắc cũng có chút hiểu lầm, nhưng chuyện giết hàng đồ thành, chẳng lẽ cũng là giả?"
Đối phương lên tiếng, lại kéo chuyện giết hàng đồ thành ra.
"Câm miệng lại cho trẫm."
"Bây giờ, ngay lập tức, nói cho, trẫm biết."
"Hứa ái khanh, nhập ma chỗ nào?"
"Đừng có đánh trống lảng."
"Trả lời trẫm ngay."
Nữ đế nghiêm nghị chất vấn, nàng không có hơi sức đâu để mà nghe đám già này dây dưa dài dòng.
Cứ giải quyết xong chuyện này rồi nói tiếp, chuyện này chưa giả quyết xong, đã kéo sang chuyện khác rồi, coi đây là đồ ngu hả?
Bá đạo như này, khiến Hứa Thanh Tiêu ngơ ngác bật ngửa luôn.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không nói gì hết, ngoan ngoãn đứng im ở một bên, mình làm ra nhiều chuyện như vậy, đúng là nên để Nữ đế bước ra phát huy thiên uy thôi.
"Chuyện này..."
Văn cung Đại Ngụy câm tịt.
Nếu như nhất quyết kéo việc này ra, thì đúng là không thể nào giải quyết cho xong được, dù sao đến cả Thiên Địa Đại Nho, thánh ý, ngay cả Thánh Khí còn tra không nổi.
Ngay lúc này, ngươi còn muốn nói chuyện Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật, vậy là hơi gượng ép rồi, làm chuyện gì cũng phải có lý lẽ, không có lý lẽ, nói gì cũng vô ích.
"Bệ hạ, nếu như Hứa Thanh Tiêu không tu luyện dị thuật, không nhập ma, vì sao hắn muốn giết hàng đồ thành?"
Tào nho lên tiếng.
Vẫn cắn chặt lấy chuyện này không tha.
Sao phải cắn chặt lấy, vì rất đơn giản, chuyện nhập ma bọn họ có nói được lời nào hợp lý đâu, dù sao tất cả chứng cứ đều cho thấy Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật.
Nhưng chính đây.
Tiếng Nữ đế lại vang lên lần nữa.
"Người đâu, vả miệng Tào Ngôn ba mươi cái."
Nữ đế bá đạo nói.
Một câu vừa ra, trong chớp mắt tất cả người ở đây sắc mặt đều trở nên càng kinh ngạc hơn, hàng triệu kẻ đọc sách càng tỏ ra không thể nào tin nổi.
Vả miệng ba mươi cái?
Vả Thiên Địa Đại Nho?
Đúng là nhục nhã vô cùng.
"Bệ hạ!"
"Bệ hạ, Tào nho chỉ nhất thời lỡ lời thôi, người vạn kim chi thể, đừng chấp nhặt Tào nho."
"Mong bệ hạ tha cho Tào nho."
Phương nho và Khương nho nháy mắ cùng nhau mở miệng, Tào nho cũng hô một tiếng bệ hạ, bọn họ đúng là không nghĩ tới, không ngờ được Nữ đế lại bá đạo lạnh lùng như vậy.
"Thần, lĩnh chỉ."
Thế nhưng, giọng An Quốc công vang lên.