Chương 877: Đế Vương Giận Dữ, Thây Phơi Hàng Triệu! (4)
Ngày bình thường các ngươi thích làm loạn thế nào cũng được, nhưng hoàng đế nói không có người nào nghe, thì đi chết đi.
"Chúng ta, đã rõ."
Phương nho hít một hơi, cúi đầu về phía Nữ đế.
Tào nho và Khương nho cũng cùng nhau cúi đầu về phía Nữ đế, nhưng sau khi hai lão bái xong, trong ánh mắt ngập ý lạnh.
Nữ đế hạ nhục Thánh Nhân như vậy, cũng xúc phạm đến điểm mấu chốc của bọn họ, bây giờ đối với Nữ đế mới của Đại Ngụy này bọn họ tạm thời chưa tính toán đến, nhưng mối thù này, bọn họ sẽ ghi tạc trong lòng.
Rất nhanh, nhanh thôi sẽ cho Nữ đế nếm quả báo ác độc, ba người tâm ý tương thông, chuyện ngày hôm nay bọn họ vẫn nhịn được.
Không bao lâu nữa, bọn họ sẽ khiến Nữ đế trả một cái giá lớn, một cái giá vô cùng đau đớn, vô cùng lớn.
Đến lúc đó chỉ hy vọng Nữ đế đừng hối hận, đừng có mà ăn vạ.
Nghĩ đến đây, tâm trạng ba Thiên Địa Đại Nho chẳng hiểu sao cũng tốt hơn nhiều, cũng không uất ức như lúc trước nữa.
"Bệ hạ."
Nhưng rất nhanh, tiếng Khương nho vang lên.
"Chuyện Hứa nho tu luyện dị thuật, là lão phu tin vào lời của kẻ tiểu nhân, lão phu cũng đã trả một cái giá lớn tương ứng."
"Nhưng lão phu muốn hỏi một câu, chuyện giết hàng đồ thành, phải giải thích như thế nào? Cái chết của Trương nho, phải giải thích như thế nào?"
"Cho dù nói như thế nào, thì Đại Ngụy chúng ta được xem là đất tổ của văn nhân, danh xưng nhân nghĩa chi quốc, lễ nghi chi bang, rõ rành rành là một thượng quốc trên cả thượng quốc, lễ nghi trên cả lễ nghi, vậy là lại giết hàng đồ thành, truyền ra chẳng phải sẽ tạo thành tiếng xấu?"
"Quan trọng hơn, Trương nho bị oan mới vào tù, thắt cổ tự sát, phải cần một lời giải thích chứ?"
"Bệ hạ, việc này không phải lão phu quấy rầy Hứa nho, mà đang luận sự."
Khương nho nói.
Chuyện dị thuật, thôi không bao giờ nói đến nữa.
Chuyện giết hàng đồ thành chẳng lẽ cũng không được nói sơ sơ ư?
Còn có cái chết của Trương Ninh, chẳng lẽ lại không cho ra được một câu giải thích nào.
Nhưng Khương nho vừa nói xong.
Nữ đế phẩy áo bào, nhìn lướt qua Khương nho đáp.
"Được, ngươi muốn bàn đến, vậy trẫm đáp lại một câu trả lời."
"Bình Loạn hầu đâu?"
Nữ đế nói.
"Thần, đây."
Hứa Thanh Tiêu ngay lập tức đáp lại.
Mà cả đám người cũng rất tò mò, có người càng nhíu chặt mày lại, lo Nữ đế sẽ xử phạt Hứa Thanh Tiêu thật, nếu như vậy, đối với Hứa Thanh Tiêu cũng là bất lợi.
Về phần đám người đọc sách, coi như thở ra một hơi thật dài.
Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng phải ngậm trái đắng thôi, cuối cùng cũng phải chịu phạt.
Mình bị phế bỏ nho vị, còn bị ép đập đầu, đúng là vừa không có nho vị, vừa không có mặt mũi, sau này sẽ thành chuyện cười cho thiên hạ.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu chịu phạt, nội tâm bọn họ cũng thăng bằng lại một tý.
"Trận chiến này, ngươi giết hàng đồ thành, đúng là hủy sạch thanh danh của Đại Ngụy ta."
"Trẫm, phải nghiêm trị không tha, phạt ngươi ăn chay bảy ngày."
"Ngươi có phục hay không?"
Nữ đế đưa ra trừng phạt cho Hứa Thanh Tiêu.
Câu này nói xong, mọi ngươi chết sững.
Ba vị Thiên Địa Đại Nho cũng chết sững.
Trăm vạn người đọc sách càng chết sững hơn.
Giết hàng đồ thành, vậy mà chỉ đưa ra trừng phạt này? Mẹ nó chớ, ngươi quái đản vừa vừa phai phải thôi!
Ăn chay bảy ngày? Ăn chay bảy năm cũng không đủ an lòng nhiều oan hồn như vậy đâu?
Quá quắt vừa thôi.
Bao che rõ mười mươi luôn.
"Bệ hạ, ăn chay bảy ngày, trừng phạt này có vẻ đùa quá trớn rồi?"
Khương nho không nhịn được lên tiếng.
Hơi quá đáng rồi đó.
Hứa Thanh Tiêu tàn sát dân đầu hàng, diệt sạch cả một thành, chỉ ăn chay có bảy ngày?
"Lời trẫm nói chính là ý chỉ."
"Chuyện lớn của quốc gia, đến phiên các ngươi nhúng tay vào?"
"Chẳng lẽ chỉ vì một vài kẻ đáng chết, trừng phạt bề tôi đắc lực nhất của Đại Ngụy ta?"
"Thế này đi, Trẫm cho Khương nho đại quyền, phiền Khương nho trong vòng một tháng, đánh bại Hải Thượng Thiên Quốc, thu vào trong bản đồ Đại Ngụy."
"Nếu như Khương nho có thể làm tốt chuyện này, trẫm sẽ huỷ bỏ chức vị hầu thần của Hứa ái khanh ngay lập tức."
"Rồi sắc phong Khương nho thành Bình Hải hầu, như thế nào?"
"Nếu như cảm thấy không hài lòng, tự Khương nho nghĩ ra một cách khác cũng được."
"Tru yêu hầu, Khương nho có vừa lòng không? Hay là Tru ma hầu?"
Quả nhiên, nữ nhân chính là nữ nhân, tư duy logic, khả năng cà khịa, vừa mới mở miệng ra nói, Khương nho quẫn ngay.
Bị nhét lời đến mức á khẩu không trả lời được.
"Vậy cái chết của Trương nho thì sao?"
"Bệ hạ, chẳng lẽ lại để Hứa nho ăn chay bảy ngày?"
Khương nho đúng là tức đến mức mặt mũi vặn vẹo hết vào, mỗi một câu một chữ Nữ đế nói đều khiến lão ta ngậm bồ hòn làm ngọt, khiến lão ta uất nghẹn, nhưng lão ta lại không dám nói gì, làm loạn nữa khéo lại bị vả miệng ba mươi cái giờ.
Giảng đao lý với nữ nhân á?
"Cái chết của Trương Ninh liên quan gì đến Hứa ái khanh?"
"Trong mắt trẫm, Trương Ninh chết rất tốt."
"Loại u ác tính này tất cả đều chết hết đi."
"Đáng tiếc, nếu ông ta còn sống, trẫm phải bắt ông ta sung quân thành tướng sĩ chốn biên quan, để ông ta đi chém giết với dị tộc, ngược lại trẫm cũng muốn xem thử."
"Khi móng ngựa sắt của dị tộc giết đến, có phải vì ông ta là Đại Nho mà phải cung phải kính không?"
"Có phải vì ông ta là Đại Nho mà khóc lóc không?"
"Có phải vì ông ta là Đại Nho mà tử bỏ giết chóc, quy thuận triều ta không?"
"Nếu như thế thật, năm đó man tộc xâm lấn, giang sơn Đại Ngụy, lúc sinh linh đồ thán."
"Các ngươi ở chốn nào?"
"Các ngươi ngoại trừ khóc lóc kể lể bi thống mắng chửi, thì có ích gì không?"
"Lúc bách tính Đại Ngụy bị thảm sát, trẫm, lại không nhìn thấy Trương nho đứng ra."
"Bách tính Đại Ngụy bị trói vào gốc cây, bị man tộc xem như bia ngắm bắn luyện tập thuật bắn cung, trẫm cũng không thấy Trương nho đứng ra."
"Nữ nhân Đại Ngụy bị man tộc ức hiếp, đau khổ gào thét, lúc đó trẫm đâu thấy Khương nho đứng ra."
"Công chúa Đại Ngụy ta rơi vào trong tay man tộc, bị tươi sống ngược đãi đến chết, trẫm vẫn không thấy Khương nho đứng ra."
"Bây giờ, là lúc Đại Ngụy sinh ra một vị anh hùng cái thế, sinh ra một vị nho sinh thiết huyết, các ngươi lại vì chuyện giết hàng đồ thành nhằm vào trung thần Đại Ngụy ta.'
"Đại Ngụy giết hàng thì sao, từ xưa đến nay chưa bao giờ ngược đãi tù binh, Đại Ngụy đồ thành thì thế nào, cũng không lăng nhục bất cứ người con gái nào, sống chết chẳng qua là chiến tranh mà thôi."
"Đại Ngụy cũng chưa bao giờ chủ động gây chiến cả."
"Hết thảy mọi chuyện, chẳng lẽ không phải đám dị quốc ấy tự mình muốn chết hả?"
"Khương nho!"
"Phương nho!"
"Tào nho!"
"Trẫm, nói có sai hay không?"