Chương 878: Đế Vương Giận Dữ, Thây Phơi Hàng Triệu! (5)
Giờ này khắc này.
Nữ đế nổi giận thật rồi, Hứa Thanh Tiêu có thể cảm nhận được, Nữ đế không khống chế tốt cảm xúc được nữa rồi.
Dường như nàng ấy đã đè nén rất lâu, vẫn giữ mãi niềm căm hận và oán hờn Văn cung Đại Ngụy, chẳng qua nàng thân là Đế Vương, nàng chỉ có thể biểu lộ ra dáng vẻ cay nghiệt vô tình này vĩnh viễn mà thôi.
Bất cứ chuyện gì nàng cũng tự mình gánh hết, tốt và xấu, hận và không hận, có đôi lúc cho dù nàng có biết được vài chuyện gì đó, nàng cũng phải im lặng chịu đựng.
Bởi vì, nàng là đế vương của Đại Ngụy.
Nhưng bây giờ, tâm trạng của nàng có chút không khống chế được nữa, thốt ra hết những lời trong lòng mình.
Mỗi một câu chất vấn này, khiến ba người Tào nho tê cả da đầu, nói đến mức khiến cả đám Đại Nho á khẩu không biết trả lời thế nào cho được.
Nhóm nho sinh im lặng.
Mà trong nháy mắt, tiếng của Nữ đế vẫn tiếp tục vang lên.
"Bọn ngươi, còn lời gì để nói không?"
Nữ đế hỏi.
Ba vị Thiên Địa Đại Nho im lặng, đúng là ba lão không còn lời gì để nói nữa rồi.
Nói nữa! Nói thêm nữa là xảy ra chuyện lớn đấy.
Không cần phải cứng miệng ồn ào nữa, không đáng.
"Chúng ta không còn lời nào nữa, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. "
Ba vị thiên địa đại nho, hướng về phía Nữ đế bái một bái thật sâu.
Đúng, ba lão không còn lời gì để nói, đã đến mức này rồi, nói tiếp còn có ý nghĩa gì nữa?
Tóm lại Nữ đế đã quyết tâm muốn bảo vệ Hứa Thanh Tiêu.
Nữ đế không đáp, chỉ lạnh như băng nhìn ba lão chằm chằm.
Tào nho, Khương nho, Phương nho im lặng, sau đó nhìn nhau, hô một câu cáo từ, Nữ đế vẫn không đáp.
Ba lão nhíu mày, chuẩn bị hô lên lần thứ ba.
Nữ đế bỗng nói.
"Vương tông chủ, có thể bắt đầu diễn hóa rồi."
Một câu khó hiểu buông ra.
Khiến mọi người tò mò.
Nhưng, ngay bấy giờ, một bóng người chậm rãi hiện lên bên cạnh Nữ đế, đó là một đạo sĩ, mặc một bộ đạo bào, trên tay cầm một khối ngọc bàn, sau đó ném lên bầu trời.
Chỉ trong khoảng khắc, một trận pháp hình tròn tỏa sáng khổng lồ xuất hiện, từng chùm ánh sáng màu trắng đen đan xen vào với nhau, chớp mắt cái đã chiếu lại toàn cảnh chiến trường từng xảy ra.
Rầm rập rầm rập!
Rầm rập rầm rập!
Sát!
Tiếng hò reo ngất trời, tiếng đá rơi xuống đất, tiếng công thành.
Trong cảnh kia, khắp nơi đều là máu, khắp nơi đều là cảnh chém giết, khắp nơi cũng là tiếng kêu la thảm thiết cùng tiếng khóc ing tai.
Nhưng trong nháy mắt mọi người vẫn phân biệt được, có một bộ phận là tướng sĩ Đại Ngụy, có một bộ phận là tướng sĩ dị tộc.
Hơn nữa cảnh này chính là trận chiến công thành ở Trần quốc.
Nhưng hình ảnh rất mau đã thay đổi.
Giống như đại chiến đã kết thúc, khung cảnh hoang tàn, thây chất lên thành từng đống như núi, mùi máu tanh ngập trời, mặc dù đứng nhìn thôi, cũng khiến người ta bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mọi người tò mò, không biết này là thứ gì.
Nhưng rất nhanh đã có người hiểu ra được đó là gì rồi.
"Đây là thần thông diễn toán đại chu thiên của Thiên Cơ đạo tông, đây là thuật diễn biến, có thể diễn biến ra một chuyện trong tương lai.”
"Ôi! Ta hiểu rồi, bệ hạ mời tông chủ Thiên Cơ đạo tông đến diễn hoá hậu quả nếu như không đồ thành."
Tiếng nói vang lên, nói cho mọi người biết đây là thứ gì.
Trong một thoáng, dân chúng choáng váng.
Bọn họ nhìn hình ảnh thi cốt chất như núi, nhìn hình ảnh máu của tướng sĩ Đại Ngụy tưới khắp chiến trường, hình ảnh vô cùng máu me, cũng cực kỳ chân thực, khiến bọn họ khó chịu, nhưng nhiều hơn chính là khiến bọn họ rợn hết cả tóc gáy lên.
Ngay sau đó, hình ảnh lại lần nữa thay đổi.
Đặc biệt là tiếng móng ngựa sắt gõ lộp cộp, kèm theo hàng loạt tiếng cười điên cuồng.
Là ngựa sắt của dị tộc, là man tộc phương Bắc, khí thế của bọn chúng hùng hổ, ánh mắt bên trong kéo theo sự đắc ý, mang theo ngông cuồng, kiêu ngạo và khinh thường, xung phong đánh giết vào trong Đại Ngụy.
Dân chúng lại lần nữa bị tàn sát, từ lão già tám mươi đến trẻ sơ sinh còn trong tã lót, không ai được bỏ qua, hơn nữa thủ đoạn còn cực kỳ tàn nhẫn, khiến nhóm đàn bà con gái không chịu nổi phải nhắm tịt hai mắt, toàn thân phát run, khiến nhóm đàn ông con trai trừng đến nứt cả khoé mắt, hận đến cùng cực.
Cuối cùng, hình ảnh đột nhiên biến mất, sắc mặt Vương tông chủ trắng bềnh bệch, ép bản thân nuốt một viên đan dược, ổn định lại hơi thở của bản thân.
"Làm phiền Vương tông chủ rồi."
Nữ đế nói, sau đó ánh mắt rơi về phía trên nhóm người đọc sách, giọng điệu lạnh như băng.
"Đây là hậu quả nếu như Đại Ngụy không đồ thành không giết hàng.”
"Đây mới chỉ là một góc tương lai, tướng sĩ Đại Ngụy sẽ chết sạch, biên quan Đại Ngụy cũng sẽ thất thủ hoàn toàn, đến lúc đó chính là lúc sinh linh đồ thán."
"Văn cung Đại Ngụy, Chu Thánh nhất mạnh, luôn miệng nói vì muôn dân trăm họ khắp thiên hạ, trẫm đại khái cũng đã hiểu."
"Chu Thánh nhất mạch, trong mắt chỉ có muôn dân khắp thiên hạ, nhưng không có bá tánh của Đại Ngụy."
"Muôn dân trăm họ Đại Ngụy chết hay không, đối với các ngươi đã không quan trọng gì rồi, muốn thoát khỏi Đại Ngụy, đưa con dân Đại Ngụy vào thế nước sôi biển lửa đúng không?"
Nữ đế nói, ngữ điệu lạnh căm căm, còn dùng cả đế uy, trong nháy mắt truyền khắp kinh đô Đại Ngụy.
Lời này vừa nói ra.
Tất cả người trong kinh đô Đại Ngụy đều ngỡ ngàng.
Yên tĩnh giống như chết hết rồi.
Hứa Thanh Tiêu cũng kinh ngạc hoàn toàn.
Hắn không ngờ, Nữ đế đến cả câu này cũng dám nói? Đây là bí mật cực đau đớn, bí mật đau đớn nhất trời đó.
Nói sớm quá chẳng được lợi ích gì, chỉ được khiến lòng người bàng hoàng thôi.
Không đúng.
Bệ hạ đang muốn kéo dài thời gian cho ta ư?
Hứa Thanh Tiêu ngay lập tức đã hiểu ý của Nữ đế rồi.
Chiêu này của Nữ đế, là muốn lấy lui làm tiến.
Kế hay, kế hay, kế hay lắm.
"Bệ... Bệ... . Bệ hạ!"
"Ngài đang nói cái gì vậy? Chúng ta hoàn toàn nghe không hiểu."
"Bệ hạ chớ tin lời đồn vô căn cứ."
Khương nho nuốt nước miếng một cái, loại chuyện này, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Nữ đế dám nói thẳng ra? Thậm chí còn nói công khai?
Loại chuyện này, thường ngày ông ta cũng không dám nhắc đến, thậm chí ông ta còn chưa xác định được, rốt cuộc có thể thoát khỏi Đại Ngụy được hay không, dù sao thông tin ông ta nhận được, xác định là phải rời đi, nhưng vấn đề là kế hoạch lúc nào cũng có thể thay đổi.
Thoát khỏi Đại Ngụy.
Không phải chuyện nhỏ nhặt gì.
Sẽ khiến thiên hạ hãi hùng.
Chuyện lớn như vậy, không ngờ Nữ đế cũng dám nói thẳng ra.