Chương 996: Kiếm Vấn Tâm, Tuyệt Thế Bán Thánh, Văn Cung Á Thánh, Đăng Tràng! (7)
Nhị phẩm Á Thánh.
Đây là khái niệm cỡ nào? Có thể sóng vai tồn tại cùng với nhất phẩm.
Nếu như nói theo một ý nghĩa nào đó, lực ảnh hưởng của Á Thánh đã thắng võ giả nhất phẩm.
Keng.
Lúc này, Hạo nhiên văn chung chấn động,
Tiếng chung này liên miên lâu dài.
Bên trong Văn cung, Hứa Thanh Tiêu không khỏi lộ ra vẻ tò mò.
Nhân vật lớn thật sự muốn ra sân sao?
Hắn rất chờ mong.
Kẻ cầm đầu của Văn cung Đại Ngụy rốt cuộc là ai.
Cũng dưới tiếng Hạo nhiên văn chung chấn động.
Một tiếng ho khan rất nhỏ vang lên.
Theo tiếng ho khan này.
Trời đất hoàn toàn đứng im.
Mây đen tiêu tán với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Hắc long cũng dần dần tan biến.
Tất cả dị tượng đều biến mất.
Cho dù là pháp tướng của hai vị Tôn Thánh cũng biến mất không ánh sáng.
Chỉ còn lại duy nhất pháp tướng của Hứa Thanh Tiêu.
---
Kinh đô Đại Ngụy.
Tất cả đều yên bình lại.
Tất cả dị tượng, tất cả ánh sáng đều hoàn toàn yên tĩnh lại.
Hai vị Bán Thánh mời Hạo nhiên văn chung thức tỉnh Á Thánh.
Cái này quả thật là một cảnh tượng khiến người ta không ngờ được.
Văn cung Đại Ngụy vẫn còn Bán Thánh còn sống, chuyện này sao lại không khiến người ta chấn động chứ? Làm sao khiến người ta không kinh ngạc chứ?
Theo ánh sáng dần tiêu tán.
Văn cung Đại Ngụy.
Một bóng dáng chậm rãi xuất hiện. Đây là một lão giả, người già đến mức không thể tưởng tượng được đang ngồi trên một chiếc bồ đoàn. Bồ đoàn là một loại văn khí nâng ông ta bay đi.
Lão giả tóc trắng xóa, sắc mặt trắng bệch, gần như không còn chút màu máu nào, khóe mắt sưng đỏ đáng sợ, gần như cũng không nhìn thấy mắt đâu. Ông ta quá già, như thể lúc nào cũng có thể chết.
Nhưng người này là Văn cung Á Thánh.
Nho đạo Nhị phẩm Á Thánh. Tiến thêm một bước nữa chính là thánh nhân trong truyền thuyết.
“Là Lữ Tử!”
“Á Thánh là Lữ Tử sao?”
“Ối, sao có thể? Không phải năm mươi năm trước Lữ Tử đã mất rồi sao?”
“Lữ Tử là ai vậy?”
“Câm miệng, không được nói bừa.”
“Sao Lữ Tử lại còn sống? Tính ra năm nay ông ta cũng hai trăm tuổi rồi.”
“Thánh nhân sống hai trăm năm, hóa ra là Lữ Tử.”
“Hai trăm năm trước, Nho sinh kinh diễm nhất Đại Ngụy vừa tròn một tuổi đã biết chữ, ba tuổi làm thơ, năm tuổi nhập phẩm, mười tuổi minh ý, mười lăm tuổi đã lập ngôn, hai mươi tuổi thành Đại nho vào trong Văn cung ở. Hai trăm năm trước, vị Lữ Tử này thật sự không kém gì Hứa Thánh cả.”
“Ùm, đoạn lịch sử này quá xa xưa, có đại nho viết sách cho Lữ Tử. Hứa Thánh dùng một năm để thánh Thánh, nhưng phần lớn thành tựu của Hứa Thanh vẫn nằm ở triều đình, còn Lữ Tử vẫn luôn ở Nho đạo. Thật không ngờ ông ta lại còn sống.”
“Cái gì mà Lữ Tử với không Lữ Tử chứ. Thánh nhân hiện tại chính là Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thủ Nhân.”
“Đừng có nói bậy, không thể bất kính với Á Thánh.
“Vì sao không thể nói? Văn cung Đại Ngụy rời đi, lại còn muốn trấn áp quốc vận Đại Ngụy, dựa vào đâu mà không thể nói?”
Mọi người bàn tán với nhau, có người nhận ra thân phận của người này liền phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh đã có người nói ra thân phận và lai lịch của Lữ Tử, bao gồm vô số sự tích đủ loại, không nhịn được mà tán thưởng rồi lộ ra vẻ sùng kính, nhưng rồi cũng đưa đến một chút phẫn nộ từ bách tính.
Trong mắt bọn họ, cái gì Lữ Tử hay không Lữ Tử thì Hứa Thanh Tiêu cũng một lòng vì Đại Ngụy, tâm vì muôn dân. Còn Văn cung Đại Ngụy làm ra chuyện lớn như thế, bọn họ dựa vào đâu mà phải chịu phục vị Lữ Tử này.
Bên trong Văn cung.
Những lời này cũng được truyền tới.
Lữ Tử nghe được nhưng ông ta không tức giận mà chỉ từ từ đi đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu. Ông ta mở to mắt, chỉ có vẻn vẹn một tia nhưng trong mắt cũng đầy tử khí nặng nề.
“Hứa Thánh.”
“Ngươi đã thành thánh, chuyện nên làm ngươi cũng đã làm.”
“Không cần phải như vậy.”
“Văn cung rời đi đã là một kết cục định sẵn. Có điều lão phu cũng tình nguyện mang ngươi đi cùng, đồng thời không phải chịu bất cứ hạn chế nào.”
“Ngươi vẫn là Đại Ngụy Bán Thánh, nhưng ngươi cũng là người đọc sách Nho đạo. Nếu như ngươi tình nguyện, lão phu đây sống chẳng được bao lâu nữa, tương lai của văn cung sẽ so ngươi quản lý.”
“Đến lúc đó ngươi làm cái gì cũng được. Người đọc sách trong thiên hạ đều ủng hộ Đại Ngụy cũng không phải không được.”
“Ngươi đã đạt được nửa quốc vận của Đại Ngụy. Nếu như người đọc sách trong thiên hạ cũng ủng hộ Đại Ngụy thì có vô số chỗ tốt.
“Ngươi cảm thấy sao?”
Lữ Tử mở miệng. Ông ta cũng không cực đoan như Hồng Chính Thiên, có điều cũng mời chào Hứa Thanh Tiêu và mở ra những điều kiện cực kỳ phong phú.
Tương lai để Hứa Thanh Tiêu quản lý văn cung, đồng thời không yêu cầu Hứa Thanh Tiêu rời khỏi Đại Ngụy. Điều kiện này quả thật là mê người.
Cho dù như thế nào thì không đáng để mọi người giằng co nữa, mà hoàn toàn có thể cùng giải quyết.
Hơn nữa còn phải chờ Lữ Tử chết, Hứa Thanh Tiêu mượn Văn cung và người sách thiên hạ để trở thành Á Thánh, trước năm một trăm tuổi sẽ bước vào Nhị phẩm. Vậy thì đó quả thật khiến Hứa Thanh Tiêu trở thành người dẫn đầu người đọc sách.
Người đọc sách trong thiên hạ ủng hộ Đại Ngụy, nghĩ mà xem như thế quốc vận phải mạnh cỡ nào? Nói không chừng thật sự sẽ ngưng tụ thành Trung Châu Long Đỉnh.
Đương nhiên, đây là chuyện có khả năng.
Lữ Tử đúng là đưa ra dụ hoặc rất lớn, vậy nên rất nhiều người tò mò, không biết Hứa Thanh Tiêu sẽ lựa chọn như thế nào.
“Văn cung đã thối nát còn muốn hắn để làm gì?”
Hứa Thanh Tiêu nhìn thoáng qua Lữ Tử. Nếu không tâm sự cùng với Chu Thánh thì sau khi Hứa Thanh Tiêu nghe được điều kiện này thì nói thật đúng là sẽ có khả năng rung động.
Nhưng biết được lời nói của Chu thánh rồi, Hứa Thanh Tiêu biết Văn cung Đại Ngụy còn chất giấu một nhân vật lớn đứng sau màn. Nhân vật lớn sau màn này muốn phá bỏ Chu thánh nhất mạch, hoặc nói đúng hơn là phá đổ Nho đạo nhất mạch.
Một trong năm người lúc trước tiếp xúc với tiên thi.