Chương 997: Kính Trấn Ma Hóa Chiến Mâu! Giết Tào Nho! Trảm Á Thánh! (1)
Nhìn Lữ Tử, Hứa Thanh Tiêu cũng không dám xác định có đúng là đối phương.
Đã đến mức này rồi, nghĩ đến nên là ông ta. Thiên hạ không có người có thể là Văn thánh, huống hồ gì năm đời Văn thánh đều đã chết, nếu nhất định phải nói thì chỉ có một người có khả năng còn sống.
Chính là Chu thánh.
Nhưng chuyện này không hợp lý. Khi Chu thánh còn sống đã làm loạn sao? Lén lút biến mất rồi sau đó bắt đầu làm loạn?
Chuyện này hoàn toàn không hợp lý.
Nếu Chu thánh thật sự tình nguyện thì hắn ta hoàn toàn có thể để người đọc sách trong thiên hạ làm rất nhiều chuyện, coi như là cần thời gian ấp ủ, chờ đợi năm trăm năm thì hiện tại đã xuất hiện.
Nói thẳng ra, Đại Ngụy bất công, người đọc sách bị các quốc gia ức hiếp, độc lập thành quốc sao?
Ai có thể ngăn cản?
Nhất phẩm đến ngăn cản sao? Nhất phẩm cũng chẳng có lý do gì mà ngăn cản cả nhỉ?
Ngăn cản người ta làm cái gì? Người ta nghĩ đến rời đi cũng không được sao? Ngươi quy định là không thể thoát ly à?
Mấy đời thánh nhân đều đã chết sạch, nhất là thánh nhân đời thứ nhất kia, cũng chẳng biết là là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi.
Muốn sống đến bây giờ thì kể cả hắn ta có muốn hủy cả trời đất thì Hứa Thanh Tiêu cũng không có gì nhiều để nói. Như vậy thì đánh làm sao?
Võ giả nhất phẩm còn thêm thánh nhân nhất phẩm, ai mà thắng được?
Vậy nên, Lữ Tử ở trước mặt đây không thể nói thật sự là người đứng phía sau màn, nhưng trên cơ bản thì cũng là nửa người phía sau màn.
Khả năng còn có một đồng đội nữa chưa xuất hiện. Chỉ có điều chuyện này cũng không quan trọng, dù sao thì đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói thì chỉ cần đối phương chịu chồi lên mặt nước là được.
Phía sau Chu thánh sẽ giải quyết toàn bộ.
Nghe thấy Hứa Thanh Tiêu nói như vậy Lữ Tử cũng không tức giận mà chỉ nhìn thoáng qua Hứa Thanh Tiêu rồi nói.
“Hứa Thánh, chớ trả lời quả quyết như vậy.”
“Thứ cho lão phu nói thẳng. Hai mươi tuổi ngươi đã thành Bán Thánh, chuyện này quả thật là vang dội cổ kim, lão phu không sánh bằng ngươi.”
“Nhưng có cái gọi là thời thế tạo anh hùng. Đại Ngụy Thái tổ cũng được, Đột Tà Thái tổ cũng được, Văn thánh cũng chẳng sao, Đại Ngụy Tân thánh cũng không hề gì. Cho dù Á Thánh ta đây thật ra cũng chỉ là do thời thế bồi dưỡng mà thành.”
“Thời đại này cần ngươi, Đại Ngụy cần ngươi, vậy nên ngươi xuất hiện rồi thành Thánh, ngăn cơn sóng dữ, trở thành chúa cứu thế của bách tính Đại Ngụy. Giờ khắc này ngươi cho rằng mình là thiên hạ vô song.”
“Cũng giống như năm đó lão phu cho rằng như vậy. Hai mươi tuổi lão phu thành Đại nho, ở thời đại đó tất cả đều kinh diễm, bách quan quỳ lại về phía ta, người đọc sách phụng ta thành thánh nhân tương lai.”
“Cho dù là Bán Thánh lúc đó của Văn cung cũng cho rằng tương lai lão phu cói thể đạt được Văn thánh Nhất phẩm. Nhưng kết quả thì thế nào chứ? Một trăm tám mươi năm, lão phu tốn mất một trăm tám mươi năm cũng không có cách nào thành Thánh.”
Giọng điệu của Lữ Tử vô cùng bình tĩnh. Ông ta không tiếp tục thuyết phục Hứa Thanh Tiêu mà muốn giảng giải cho Hứa Thanh Tiêu một đạo lý.
“Thiên tư của ngươi vượt qua lão phu, nhưng ngươi vĩnh viễn sẽ không biết rằng thành Thánh có bao nhiêu khó khăn, mấy bước cuối cùng này so với đường đi cả đời còn xa hơn nữa.”
“Lúc này, ngươi chính là thiên kiêu do thời thế tạo ra, nhưng ngươi sắp rơi vào một sự nhầm lẫn, một sự nhầm lẫn mà tất cả các thiên kiêu đều sẽ rơi vào.”
“Ngươi sẽ cho rằng là ngươi bồi dưỡng thời thế chứ không phải thời thế sáng tạo ra ngươi, dần dần ngươi sẽ tự tin, dần dần mê man, từ đó bắt đầu gặp phải trắc trở lần một lần hai, thậm chí là vô số lần.”
“Khiến cho lúc ngươi bị đâm đến đầy máu tươi thì ngươi sẽ hối hận, nhưng thế gian nào có thuốc chữa hối hận chứ.
“Hứa thánh, ngươi thành Thánh trong một năm, tâm trí thành thục nên ngươi sẽ không giống với những thiên kiêu khác.”
“Không phải lão phu để ngươi rời khỏi Đại Ngụy mà là để ngươi lựa chọn một con đường mới, con đường mà không ảnh hưởng đến điều kiện tiên quyết của ngươi.’
“Gia nhập văn cung, ta và ngươi cùng nhau khai sáng thời đại thuộc về Nho đạo. Đến lúc đó ngươi là người được lợi lớn nhất.”
“Người đọc sách trong thiên hạ giúp ngươi trở thành Á Thánh. Ba năm, lão phu có thể cam đoan, ba năm sau ngươi đương nhiên có thể trở thành Á Thánh. Về phần cảnh giới Nho thánh thì vẫn phải xem tạo hóa của chính ngươi.
“Chỉ có điều, ngươi còn có thể nhận thời gian hai trăm năm để lĩnh hội cảnh giới Nho thánh. Trong hai trăm năm này, ngươi muốn làm gì cũng được.”
Lữ Tử tiếp tục mở miệng, ông ta nói ra suy nghĩ của mình.
Thông báo cho Hứa Thanh Tiêu rẳng không có bất kỳ ai là thời thế.
Nhưng sau khi nghe xong những lời này, Hứa Thanh Tiêu tử từ lắc đầu, nhìn qua Lữ Tử rồi nói.
“Ngươi có nói nhiều cũng vô dụng.”
“Bản thánh sẽ không thông đồng làm bậy với các ngươi.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng. Đây là câu trả lời của hắn, cũng là câu trả lời chắc chắn.
“Ài.”
Lữ Tử mở miệng. Ông ta lắc đầu, nhìn qua Hứa Thanh Tiêu, trong mắt tràn đầy sự tiếc hận, còn có một thoáng ánh mắt ngu xuẩn dành cho Hứa Thanh Tiêu.
Một vòng hàn quang này khiến cho sắc mặt của Hứa Thanh Tiêu hơi thay đổi.
“COn người quý ở chỗ tự mình ngộ ra. Lão phu vốn cho rằng ngươi không phải thiên kiêu bình thường, lại không ngờ rằng ngươi chính là thiên kiêu bình thường như vậy.”
“Ngu xuẩn.”
Nói đến đây, Lữ Tử phất tay. Giờ phút này một luồng Hạo nhiên chính khí mãnh liệt đáng sợ tràn ngập, rót vào trong Bát Ngọc Thánh Thước, cũng rót vào bên trong Hạo nhiên văn chung.
Giờ phút này, Đại Ngụy Văn cung lại nở rộ một lần nữa, âm thanh vang lên ầm ầm ầm ầm, mặt đất chấn động. Đối phương đã không muốn nhiều lời nữa, định mang theo Đại Ngụy Văn cung rời đi.
“Muốn đi sao?”
“Ngươi cảm thấy có Bản thánh ở đây mà các ngươi có thể đi sao?”
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy. Hạo nhiên chính khí trong cơ thể hắn mạnh mẽ phun trào ra ngoài ngay đúng lúc này, ý đồ trấn áp Đại Ngụy Văn cung, đồng thời Hạo nhiên văn chung cũng kêu ông ông cộng hưởng, giống như muốn thoát khỏi trấn áp của Lữ Tử.