Chương 118 - Cuối cùng đã tìm được rồi (2)
Nói cách khác, bọn họ là nhóm khách cuối cùng được Triệu Khách tiếp đón, về phần sau này còn được ăn đồ ăn của Triệu Khách hay không, cũng chỉ có thể chờ đến khi Triệu Khách tu luyện được Vạn thực sách.
“Ôi chao, thật đáng tiếc, tiểu huynh đệ, nếu ngươi trở về phải mở nhà hàng lớn hơn hoặc là mở tiệm cơm, có nhu cầu gì cứ mở miệng, đây là danh thiếp của ta, chắc chắn phải nhận lấy.”
Sau khi hai vị thực khách biết được tin tức này, trong lòng cảm thấy tiếc hận lại thấy may mắn.
Tiếc hận vì sau này không được ăn món ngon như thế nữa.
May mắn vì bọn họ là nhóm khách cuối cùng được Triệu Khách tiếp đón, những người xếp sau bọn họ chỉ có phần hâm mộ thôi.
Triệu Khách nhận lấy tấm danh thiếp, sau khi tiễn hai người ra khỏi cửa tiệm đã tiện tay ném tấm danh thiếp kia vào thùng rác.
Dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, đóng gói lại những dụng cụ không dùng đến nữa.
Triệu Khách ôm một cái thùng lớn ra ngoài, bên trong nặng trĩu ít nhất phải hơn 10kg, mở ra nhìn bên trong toàn là dụng cụ mà Triệu Khách vứt đi trong khoảng thời gian này.
Hắn thay bộ đồ đầu bếp ra, gấp gọn gàng, đặt ngay ngắn ở trong ngăn tủ.
Sau khi làm xong mọi thứ, Triệu Khách ngồi bên cạnh cửa sổ ngâm một bình trà xanh, đón lấy ánh rạng đông dần hiện ra ở bên ngoài, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chuỗi thập tự giá bằng bạc ở trước ngực.
“Vù vù vù…”
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xe gắn máy, Triệu Khách ngẩng đầu nhìn lên là Trương Lỗi đưa rau đến, cũng như lần trước hắn ta cẩn thận mở cửa phòng ra, sau đó thấy Triệu Khách ngồi bên cửa sổ.
Chỉ thấy trên mặt Trương Lỗi đầy ý cười, vẻ mặt có tinh thần hơn trước đó nhiều.
Có thể thấy hắn ta đã thoát khỏi sự lo lắng vì phụ thân đột nhiên qua đời, cũng có lẽ sự lo lắng này đã bị hắn ta giấu thật sâu trong lòng.
Lúc phụ thân còn sống đã thế chấp nhà để vay tiền làm ăn, vẫn đang thiếu nợ ngân hàng, trong nhà còn mẹ già, phía dưới còn một đứa em trai cách mười tuổi.
Áp lực cuộc sống, chi phí ăn uống của người một nhà căn bản không cho phép hắn ta lãng phí quá nhiều thời gian trong nỗi đau khổ vì phụ thân qua đời.
Cho dù phải ép buộc bản thân, cũng phải kiên trì tiếp nhận sạp hàng của phụ thân, trở thành trụ cột trong nhà.
“Triệu đại ca, đây là rau xanh hôm nay, đều là tươi mới đó, ngươi nhìn xem.”
Trương Lỗi nhiệt tình đưa rau xanh đến.
Triệu Khách nhìn sang biết những rau xanh này vẫn còn tươi mới, bên trên còn mang theo mùi bùn đất.
“Không cần đặt trong phòng bếp, cứ đặt ở chỗ này đi.”
Hắn chỉ vào cạnh chân, ra hiệu Trương Lỗi không cần mang rau xanh vào.
“Không sao, ta rất khỏe mạnh, trực tiếp giúp ngươi mang vào bên trong.”
Trương Lỗi tưởng Triệu Khách đang khách sáo với hắn ta, đã thấy sau khi hắn ta nói xong, Triệu Khách đưa một xấp tiền mặt thật dày cho hắn.
“Đây là tiền rau xanh tháng này, chỗ thừa ra là chút tấm lòng của ta cho lão Trương, ngươi đừng khách sáo, từ hôm nay trở đi ta phải đi xa nhà một chuyến, cũng không biết khi nào trở về, chờ sau khi quay về, nếu cần đến ta sẽ thông báo cho ngươi.”
“Nhưng thế này cũng quá nhiều!” Thấy một xấp tiền mặt thật dày này ít nhất cũng khoảng hai vạn, Trương Lỗi không dám đưa tay ra nhận.
Nhưng Triệu Khách căn bản không cho hắn ta cơ hội từ chối, trực tiếp nhét tiền vào trong tay hắn ta: “Trở về đi, đi đường chậm một chút, chú ý an toàn.”
Trương Lỗi thấy thế đành phải nhận tiền: “Vậy… Được thôi, coi như tiền rau sau này của ngươi đi, nếu cần ngươi cứ gọi điện cho ta, ta lập tức đưa sang cho ngươi.”
Triệu Khách gật đầu tiễn Trương Lỗi ra ngoài.
Đưa mắt nhìn tiểu tử này đạp xe xích lô dần đi ra, chỉ thấy mặt trời nơi xa đã hơi thò đầu ra khỏi đám mây, ánh nắng yếu ớt đang dần chiếu sáng bóng tối khắp nơi.
Có lẽ điều này cũng đang thể hiện, tương lai Trương Lỗi có thể thật sự thoát khỏi sự lo lắng.
Không biết vì sao hắn lại rất chờ mong ngày đó.
Chờ hắn xoay người trực tiếp thu hai giỏ rau xanh vào trong sách tem, không thể không nói, sách tem đúng là Thần khí tốt nhất.
Thật sự cứ như mang theo một hầm chứa đá ướp lạnh bên người vậy, đặt rau xanh ở bên trong, dù để bao lâu thì lúc lấy ra vẫn giữ được nguyên sự tươi mới.
Điều duy nhất khiến hắn thấy khó chịu là sách tem có thể chứa hai giỏ rau xanh, lại không thể chứa quan tài mà hắn quen thuộc.
Vừa nghĩ đến khoảng thời gian sắp tới không thể ngủ trong quan tài, tâm trạng của hắn lập tức không còn tốt đẹp nữa.
Hắn đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Thuận tiện gọi điện thoại để Lưu lão hán phụ trách thu đồ bỏ đi đến dọn dẹp những đồ bỏ đi cuối cùng trong nhà, hắn cũng chuẩn bị khởi hành rời đi.
Thật ra cũng không có gì cần đặc biệt đóng gói.
Chỉ đơn giản là mấy bộ quần áo thay giặt và một ít đồ dùng hàng ngày.
Về phần đống son môi, kẻ mắt, má hồng, quả cầu, nước hoa đủ loại ở trên bàn trang điểm, lại được hắn cẩn thận dùng ga giường gói lại.
Đặc biệt là những đồ trang sức trong hộp được hắn cẩn thận cất kỹ.
Đương nhiên những thứ này không phải bản thân Triệu Khách cần đến, mà là lúc trước thỉnh thoảng hắn phát bệnh, đã mua những thứ này trong tình huống không hề hay biết gì.