Chương 125 - Tương đậu cà vỏ (2)
Hắn nhanh chóng mua đồ ở trong danh sách đổi, sau khi liên tục đổi ba con tem, Triệu Khách nhìn xuống hàng điểm bưu điện.
Ban đầu là 154 điểm bưu điện, trong chớp mắt đã nhanh chóng tiêu hao hơn phân nửa, chỉ còn lại 60 điểm bưu điện.
Sau đó Triệu Khách lần lượt đổi một số đồ vật, ví dụ như phi đao tính chất đặc biệt.
Vật phẩm đặc thù: Hàng ma phi đao x12
Trên phi đao đã khắc hàng ma chú, có lực sát thương rất lớn với âm hồn và tà ma.
(Chú thích: Thứ này có thể thu lại và tái sử dụng)
Vật phẩm đặc thù: Bạo liệt phi đao x7
Trên phi đao đã khắc bạo liệt chú, sau khi bắn ra, dùng tâm niệm để khống chế có nổ tung hay không.
(Chú thích: Sau khi đồ vật nổ tung lập tức hết hiệu lực, không thể khôi phục)
Chỉ hai bộ phi đao tính chất đặc biệt này đã khiến trong lòng Triệu Khách đau đớn một lúc lâu, hắn tốn tròn 15 điểm bưu điện.
Thấy mình chỉ còn lại 45 điểm bưu điện, trong lòng Triệu Khách lại thở phào nhẹ nhõm, nói thầm: “Cũng may, miễn cưỡng đủ dùng.”
Đúng là đến lúc cần dùng tiền chỉ hận có quá ít.
Hắn đã tiết kiệm rất nhiều, giữ lại đủ điểm bưu điện cho bản thân, có thể đối phó với sự thay đổi trong không gian khủng bố tiếp theo.
“Tiểu huynh đệ, ăn cơm đi.”
Sau khi Triệu Khách đổi những thứ này đã nghe bên ngoài vang lên tiếng gọi của Bảo Vũ, còn chưa rời khỏi phòng đã ngửi được hương thơm nồng nàn.
Thấy Bảo Vũ làm cả một bàn đồ ăn, trên bàn đã có một tiểu nữ hài bảy tám tuổi, cùng một vị phụ nhân tuổi tác không chênh lệch với Bảo Vũ là bao.
“Đây là hài tử của ta, đây là bà nương nhà ta.”
Bảo Vũ giới thiệu thê tử và hài tử của mình cho Triệu Khách, rất nhiệt tình lôi kéo Triệu Khách ngồi xuống bàn, lấy ra một vò rượu gạo ở dưới bàn, nhưng lại nâng chén đưa cho thê tử của mình, cười nói: “Miêu tộc của chúng ta có quy củ, uống rượu không thể dùng tay để đỡ, phải dùng miệng để đỡ, trong chén có bao nhiêu thì ngươi phải uống bấy nhiêu.”
Bảo Vũ vừa nói hết câu, thê tử đã bưng chén lên hát sơn ca đi về phía trước, bình thường chỉ có khách quý đến nhà mới nhận được loại đãi ngộ như vậy.
Nhưng điều này lại khiến Triệu Khách hơi mất tự nhiên, cũng may sau khi một chén rượu xuống bụng, Bảo Vũ đã để thê tử dừng lại, không để thê tử tiếp tục rót nữa. Đừng thấy chỉ có một chén nhỏ như vậy, cái bát kia là chất liệu đặc biệt, phía trên không ngừng rót rượu vào, nếu là bốn năm nữ nhân Miêu tộc rót rượu cho ngươi, mấy cái chén xếp chồng lên nhau, đằng sau thêm một vò rượu, dù tửu lượng có tốt đến đâu cũng uống đến mức ngã xuống.
Một chén rượu gạo vào trong bụng, Triệu Khách cảm thấy cả người ấm áp, rượu vào trong bụng lại không có cảm giác cay nồng nóng ruột, ngược lại mùi rượu rất dịu nhẹ, loại rượu này được ủ từ gạo.
Thật sự là một giọt rượu, mười hạt gạo, cảm giác thơm thuần ngon miệng, không biết ngon hơn rượu bán trên thị trường bao nhiêu lần.
“Dùng bữa, dùng bữa.” Bảo Vũ thúc giục Triệu Khách nếm thử tay nghề của hắn ta.
Lại nếm thử đồ ăn do Bảo Vũ làm, Triệu Khách cau mày, tuy cũng chỉ là mấy món ăn thường ngày trong gia đình bình thường, nhưng lúc cho đồ ăn vào trong miệng, Triệu Khách vẫn cẩn thận thưởng thức, dù đã uống một chén rượu cũng không ảnh hưởng đến vị giác của Triệu Khách.
Sau khi cẩn thận nếm thử, Triệu Khách nhìn đĩa tương đậu cà vỏ trong mâm, không nhịn được nhíu mày cười nói: “Bảo ca, nhà ngươi mua tương đậu cà vỏ ở đâu thế?”
Thật ra hương vị đồ ăn chỉ tạm được, nhưng hương vị tương đậu cà vỏ ở bên trong khiến Triệu Khách rất thích, đặc biệt là loại tương này có mùi thơm đặc biệt.
Cảm giác ăn ở trong miệng như chocolate phiên bản vị mặn, cảm giác mềm mịn, thuần hậu, đây là là đầu tiên Triệu Khách ăn thứ này.
“Tương đậu cà vỏ!”
Bảo Vũ và thê tử nghe vậy ngạc nhiên, Bảo Vũ lập tức tỉnh táo lại, cười nói: “Tương đậu cà vỏ do nhà chúng ta tự ủ, ta không thể nói cho ngươi biết ủ như thế nào, nhưng nếu ngươi muốn, ta có thể cho ngươi một chút.”
“Được, vậy thì cảm ơn Bảo ca.”
Sau khi Triệu Khách nói cảm ơn, vừa ăn vừa trò chuyện với Bảo Vũ, cũng giúp Triệu Khách hiểu rõ rất nhiều việc Miêu gia, nhưng mỗi lần Triệu Khách nhắc đến cổ thuật Sinh Miêu, hai phu thê này đều rất ăn ý bỏ qua, dường như không thích trò chuyện ở phương diện này lắm.
Thấy thế, Triệu Khách cũng không ép buộc nữa, đổi sang trò chuyện vài đề tài khác, đợi sau khi ăn cơm xong, thê tử Bảo Vũ vào phòng bếp lấy cho Triệu Khách một bình tương đậu cà vỏ thật lớn.
Đương nhiên, Triệu Khách cũng không lấy không bình tương đậu cà vỏ này, lấy ra 200 tệ đưa cho Bảo Vũ.
Nhìn tương đậu cà vỏ đen như mực trong lọ thủy tinh, Triệu Khách nói thầm: “Không uổng công đi chuyến này, bình tương đậu cà vỏ này là một thu hoạch khá tốt.”
Trong lòng Triệu Khách đã nghĩ đến mấy món ăn có thể dùng tương đậu cà vỏ, chờ cơ hội có thể thử một lần.
Sau khi Triệu Khách rời đi, hai phu thê nhìn nhau cười, rất ăn ý cùng đến nhà bếp.
Hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, Triệu Khách đã rời giường, xoay cổ của mình, cả đêm qua hắn gần như không ngủ ngon giấc.