Chương 126 - Trở lại 1964
Quay lại nhìn chiếc giường kia, trong lòng Triệu Khách đột nhiên nhớ nhung chiếc quan tài tối tăm yên tĩnh của hắn.
Hình như sau khi đã quen ngủ trong quan tài, để hắn ngủ giường lại sẽ thấy rất mất tự nhiên.
“Gâu gâu gâu!”
Rời khỏi căn phòng, thôn trại bên ngoài tối đen, ngoại trừ tiếng côn trùng chỉ còn mỗi tiếng chó sủa.
Bầu trời mịt mờ, ngẩng đầu lên có thể thấy một vài ngôi sao chưa biến mất, hít thật sâu không khí nơi đâu, không khí lạnh lẽo chui vào trong phổi hắn khiến tinh thần của Triệu Khách phấn chấn hơn nhiều.
Gọi sách tem ra, Triệu Khách nhìn thời gian đếm ngược đến khi kiện hàng đến nơi, nói thầm: “Chắc vẫn còn kịp!”
Nghĩ đến đây, Triệu Khách dứt khoát bước nhanh ra khỏi cửa viện, dựa vào trí nhớ hôm qua, đi theo con đường đất phía sau lên thẳng đỉnh núi, lúc này trời còn chưa sáng, đường đất trong thôn lại rất gập ghềnh.
Cho dù thôn dân Miêu tộc thường chọn đi ngủ vào thời gian này chứ không phải đi lên núi, nhưng chẳng may sơ ý, ngã gãy tay là chuyện nhỏ, nếu lăn vào trong vực sâu trong núi mới là không may.
Thôn dân còn như vậy, nhưng đây không phải việc quan trọng với Triệu Khách, có Hoàng kim đồng và Lôi Mẫu dò đường, cộng thêm Dạ giáp và Hơi thở tự nhiên gia trì, tốc độ của Triệu Khách nhanh hơn ban ngày rất nhiều.
Xe nhẹ đường quen, từ đằng xa chỉ thấy một bóng người mơ hồ lóe lên một cái rồi biến mất trong bóng đêm, dù là thôn dân trong trại Miêu tộc đi trên con đường đất này cũng tốn một tiếng, Triệu Khách lại tốn chưa đầy nửa tiếng để đi lên đỉnh núi.
“Phù!”
Đứng trong đình nghỉ mát trong đài quan sát, Triệu Khách không nhịn được thở phào, nhìn hoàng kim tuyến càng ngày càng sáng ở phương xa, trong mắt Triệu Khách lóe lên tia sáng mong chờ.
Ngay lúc bình minh lờ mờ, trong nháy mắt một sợi kim tuyến như Khai Thiên thần phủ chém ra thiên địa, Hoàng kim đồng trong mắt trái Triệu Khách đột nhiên sinh ra một đạo ánh sáng vàng như đang hòa vào thiên địa.
Rừng núi đất trời trước mặt Triệu Khách lập tức xảy ra sự biến ảo, một luồng thanh khí bay lên từ trong núi rừng, Triệu Khách thay đổi sắc mặt, chỉ thấy thanh khí chạm vào ánh sáng vàng như một quả pháo hoa nở rộ, trong nháy mắt bộc phát ra ánh sáng sinh mệnh dày đặc.
Dường như trong nháy mắt này, tất cả cây cỏ trong núi rừng yên tĩnh đều thức tỉnh, thể hiện ra sắc thái đầy sức sống.
“Gào…”
Ngay vào lúc này, Triệu Khách nghe thấy tiếng hổ gầm vang lên đằng xa, dường như truyền đến từ trong núi sâu sau lưng mình, tuy cách nhau rất xa nhưng theo một tiếng hổ gầm này, toàn bộ trái tim của Triệu Khách cũng không nhịn được đập nhanh hơn.
Đây mới thật sự là bá chủ của rừng cây, chứ không phải vua của muôn loài bị nuôi nhốt trong vườn thú.
Chỉ là nghe tiếng động ở rất xa, nếu không hắn cũng muốn đến đó nhìn xem, xem có thể bắt được con hổ này hay không, nghe nói hổ tiên rất bổ.
Ánh rạng đông này đến nhanh đi cũng nhanh, trước sau chỉ duy trì mấy giây, trong chớp mắt Triệu Khách đã không thấy vẻ huyền diệu kia nữa, dường như toàn bộ thế giới đã bình tĩnh lại.
Một mặt trời màu đỏ chậm rãi phá vỡ tầng mây ở nơi xa, thoạt nhìn cũng đẹp nhưng không còn sức hấp dẫn của lúc trước nữa, Triệu Khách cũng không còn hứng thú xem tiếp, xoay người chuẩn bị xuống núi.
Triệu Khách cau chặt hàng lông mày, chỉ thấy sau lưng hắn có một chiếc bàn đá, một kiện hàng đen sì xuất hiện trước mặt hắn, trên đó có một con tem đen sì vẽ một gốc cây khô quỷ dị, hình như có một nữ nhân ngồi trên đó.
Triệu Khách muốn nhìn thật kỹ, lại thấy nữ nhân trong con tem chậm rãi ngửa mặt lên, hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào Triệu Khách, ánh mắt trống rỗng tịch mịch khiến sau lưng người ta rét lạnh.
“Bộp!”
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên cảm thấy bả vai nặng nề, hắn thay đổi sắc mặt quay lại nhìn, chỉ thấy sau lưng không có thứ gì, nhưng lúc Triệu Khách vừa quay đầu về, đồng tử co rụt lại, một khuôn mặt tái nhợt đang áp sát ở trước mặt hắn.
Điều khiến Triệu Khách cảm thấy kinh khủng là khuôn mặt này như ngọn nến bị hòa tan, áp sát lên mặt Triệu Khách khiến hắn cảm thấy ngạt thở.
“Vù!”
Triệu Khách vung tay lên, ngẩng phắt đầu dậy, lúc này mới chú ý đến hắn đang ngồi trong một tòa miếu thờ rách nát, hiển nhiên đã tiến vào không gian khủng bố.
Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, không biết chùa miếu rách nát này đã bị bỏ hoang bao lâu, mạng nhện thật dày treo đầy trong góc tường, đầu tượng Phật sau lưng bị vỡ một nửa, chỉ còn nửa bên mặt, không thấy vẻ từ bi ngược lại vô cùng dữ tợn.
Mặt đất bên ngoài chùa miếu phủ lên một lớp lá khô thật dày, một cơn gió lạnh thổi qua lập tức khiến ngôi miếu rách nát này chao đảo.
“Ồ!”
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên chú ý đến quần áo trên người hắn đã thay đổi thành một bộ quần áo vải bông màu đen, chân đi một đôi giày vải bông màu đen, nhìn quần áo rất giống với kiểu phong cách vừa giải phóng cải cách.
Không chỉ thay quần áo, ngay cả hình thể, chiều cao và vẻ ngoài đều như hoàn toàn biến thành người khác.
Triệu Khách lấy ra một tấm gương từ trong sách tem quan sát.
Lúc này hắn hoàn toàn là dáng vẻ một người trung niên, khuôn mặt khô quắt đầy nếp nhăn, dáng vẻ dãi dầu sương gió khiến Triệu Khách cảm thấy hình như người này không đủ dinh dưỡng.
“Súng!”