Chương 127 - Trở lại 1964 (2)
Lúc này ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, thấy sau lưng hắn lại đặt một khẩu súng săn, cầm lên cẩn thận đánh giá, phong cách cổ xưa mạnh mẽ, hình như trước đó được chủ nhân rất nâng niu, nòng súng bóng loáng chiết xạ ra ánh sáng lạnh băng ở dưới ánh mặt trời.
Triệu Khách nhìn nòng súng một chút, trong đó có một ít hạt sắt, có lẽ uy lực của khẩu súng này cũng chỉ đủ để bắn thỏ, nếu gặp phải heo rừng, chưa chắc đã giết được.
“Ta có dáng vẻ này! Vậy những người đưa thư khác thì sao?”
Triệu Khách nhìn khuôn mặt đã thay đổi ở trong gương, trong lòng suy nghĩ, nếu những người đưa thư khác cũng thay đổi vẻ ngoài như thế, vậy chỉ cần cố gắng che giấu, không ai có thể nhận ra người đó là người đưa thư.
Điều này khá có lợi cho hắn, nhưng đồng thời cũng nhắc nhở hắn phải cẩn thận nhiều hơn.
Đầu tiên Triệu Khách sờ từng bộ phận trên người mình, tìm ra một quyển sách nhỏ ở trong ngực.
Trên sổ viết mấy chữ lớn màu đỏ “chứng nhận kiểm lâm”, chỉ thấy trên sổ còn dán một bức ảnh đen trắng của hắn, phía dưới đầy con dấu của công xã nào đó.
“Trần Tứ Hỉ, kiểm lâm, số hiệu 9286, thôn Đông Dát Lạp, số 126.”
Nhìn ngày tháng dưới giấy chứng nhận kiểm lâm, là ngày 18 tháng 3 năm 1964.
Năm 64! Cuối cùng Triệu Khách đã biết mình đang ở thời đại nào, đây là thời đại thuộc về đời ông nội rồi.
Nhìn tin tức ở bên trên, Triệu Khách nhớ kỹ trong lòng, đeo súng săn ở trên lưng, sải bước rời khỏi chùa miếu.
“Vù vù…”
Một cơn gió lạnh thổi qua, Triệu Khách đưa tay kéo kín cổ áo bông của mình, gió ở đây lạnh đến mức làm người ta run lên cầm cập, Triệu Khách cảm giác lớp áo bông trên người không có tác dụng gì.
Sau khi rời khỏi cửa chùa miếu, Triệu Khách thấy thôn làng cách đó không xa, nhưng hắn không vội vàng quay về, mà tìm một góc tối không có gió thổi đến để ẩn nấp.
Nếu Trần Tứ Hỉ này là kiểm lâm, đương nhiên không thể đi lại trong thôn vào buổi sáng, hơn nữa Triệu Khách đoán nếu có người đưa thư đến đây, chắc chắn sẽ gây ra trò cười gì đó.
Đừng thấy đây là năm 64 chỉ cách thời gian hiện thực 50 năm ngắn ngủi mà thôi, nhưng khoảng cách một thế hệ đã khiến hai bên cách biệt một trời một vực.
Dù là hành động hay suy nghĩ đều có phong cách thời đại hoàn toàn khác biệt, nếu không thể nhận thức chính xác những điều này, lúc này ngươi đi ra ngoài chào hỏi người ta, nói đôi câu, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ lộ ra sơ hở.
Huống hồ, Trần Tứ Hỉ đã lựa chọn trốn trong miếu nghỉ ngơi, có nghĩa bản thân người này không phải người chịu khó gì, hắn đã tiếp nhận thân phận của hắn ta, cần gì phải thay đổi tác phong làm việc.
Dứt khoát ngồi xổm ở chỗ này, tìm một góc không đáng chú ý lần lượt lấy ra cá Empurau, bánh mì và trà sữa từ trong sách tem, trước tiên giải quyết bữa sáng của mình lại tính sau.
Thịt cá thơm ngon quyện với mùi quả cối xay gió vào miệng là tan, cộng thêm bánh mì và trà sữa, không dám nói là rất phong phú nhưng Triệu Khách tin đặt bữa sáng thế này ở trong hiện thực, không quan tâm ngươi có bao nhiêu tiền, cũng không mấy người được thưởng thức.
“Ừm! Trước khi trở về nhất định phải bắt một ít thịt rừng về.
Triệu Khách vừa ăn vừa suy nghĩ, dù sao thời đại này là thời đại thuần thiên nhiên không hề ô nhiễm, nguyên liệu nấu ăn ở khắp mọi nơi, động vật quý hiếm nhiều như chó.
Ở thời đại này, những nguyên liệu nấu ăn ngon lành có nguy cơ tuyệt chủng không phải là động vật được bảo vệ gì đó, thậm chí Triệu Khách còn đang suy nghĩ, nếu có cơ hội, hắn có nên nướng một con gấu trúc để nếm thử hay không.
Đương nhiên, Triệu Khách cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi, dù sao quốc bảo đáng yêu như vậy, sao lại nỡ ăn chứ.
Ăn uống no đủ, Triệu Khách lau vệt dầu trên tay, sau khi quan sát trái phải một lúc, đã nghe thấy trong thôn truyền ra tiếng động ồn ào.
“Có người bị lộ!”
Triệu Khách híp mắt lại, kích hoạt Hư không nhãn, chỉ thấy tròng mắt màu xanh lam lắc lư trước mặt Triệu Khách một vòng, nhanh chóng bay dọc theo rừng cây chui vào thôn làng.
Đi dọc theo mép xà nhà, Triệu Khách nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy một đoàn người vây quanh một hài tử hơn mười tuổi, đang trách mắng.
Bên cạnh có một hán tử trung niên ôm đầu đang chảy máu, ngồi bệt dưới đất, xem ra vết thương không nhẹ.
Nhìn dáng vẻ của hán tử trung niên giống hài tử này đến mấy phần, hình như đây là một đôi phụ tử.
“Thằng nhãi con nhà ngươi càng ngày càng to gan, lại dám đánh cả phụ thân ngươi!”
“Đúng là nghiệp chướng, sao lúc trước mẫu thân ngươi lại sinh ra tên súc sinh như ngươi.”
Bị mọi người trách mắng như thế, chỉ thấy sắc mặt hài tử kia lúc xanh lúc trắng, vẻ mặt vô cùng xấu.
Người trung niên ngã trên mặt đất bên cạnh đưa tay kéo hài tử nói: “Con ơi, ngươi làm sao thế, ta là phụ thân ngươi đây, ngươi…”
“Cút ngay!”
Còn chưa nói hết câu, chỉ thấy hài tử kia vung tay lên hất tay hán tử trung niên ra, lạnh lùng liếc nhìn đám người xung quanh, mắng: “Đều TM cút đi cho ta!”
“Ôi, thằng nhãi con này muốn ăn đòn mà, đánh hắn!”
Mấy người trưởng thành xung quanh thấy thế lập tức không nhịn được, tiến lên vây quanh hài tử kia chuẩn bị đánh một trận rồi tính.