Chương 132 - Chú sát (2)
Lão thái không để ý lời nói nhảm của những thôn dân này, sau khi đi vào nhà đánh giá thi thể trên mặt đất, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn trở nên nghiêm túc, khẽ phân phó người thanh niên bên cạnh: “Ngươi đi xung quanh căn nhà một vòng, xem có gì khác thường không?”
“Vâng!”
Thanh niên rất nhanh nhẹn gật đầu, cũng nhanh chóng bước ra ngoài.
Lúc này ánh mắt lão thái nhìn về phía Triệu Khách, ánh mắt đục ngầu đánh giá Triệu Khách từ trên xuống dưới, trái tim Triệu Khách siết chặt, biết vị lão thái này không phải nhân vật đơn giản gì, kiên trì tiến lên, vô cùng cung kính nói: “Tam Linh cô nãi nãi, ngài xem việc này là…”
Triệu Khách còn chưa nói hết câu, đã bị lão thái vung tay cắt ngang, ra hiệu hắn không cần nói, lại hỏi: “Tối hôm qua Vương Mẫn Tài đã đến tìm ngươi?”
Nghe nói như thế, vẻ mặt Triệu Khách thay đổi, chỉ cảm thấy ánh mắt lão thái nhìn mình chằm chằm cứ như một lưỡi dao nhọn đâm tới, khiến cả người Triệu Khách lạnh lẽo như bị nàng nhìn thấu.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán Triệu Khách, cũng may Triệu Khách nhanh chóng bình tĩnh lại, trên mặt tỏ ra hoảng sợ gật đầu nói: “Vâng, tối hôm qua Vương bí thư chi bộ đến tìm ta, nói muốn ta lên núi đánh một con hươu bào ngốc về, nhưng hôm nay hắn đã chết rồi! Linh cô nãi nãi, việc này thật sự không liên quan đến ta!”
Triệu Khách nói lời này cũng không phải giả vờ, trên thực tế Triệu Khách thật sự không rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, điều duy nhất khiến Triệu Khách nghi ngờ là bóng đen mơ hồ tối qua.
Có lẽ cái chết của Vương Mẫn Tài có liên quan đến bóng đen đó, nhưng Triệu Khách không nói ra lời này, vì không nói thì không sao, nói ra sẽ không giải thích rõ được.
“Ta biết, cái chết của Vương Mẫn Tài không giống người làm.”
Lão thái gật đầu, dường như cũng không nghi ngờ chuyện mà Triệu Khách nói ra, ngoài mặt Triệu Khách nhẹ nhàng thở phào, nhưng trong lòng lại càng đề phòng hơn.
Đột nhiên, trong lòng Triệu Khách khẽ động, nhanh chóng hiểu ra một tầng ý tứ khác từ trong lời nói của lão thái, không nhịn được hoảng sợ nói: “Linh cô nãi nãi, Vương Mẫn Tài không phải người giết, vậy ý của ngài là…”
Triệu Khách không nói hết cả câu này, thật ra phần còn lại có hai ý tứ, theo người ngoài Triệu Khách đang ngạc nhiên vì Vương Mẫn Tài không phải bị người giết, vậy là cái gì giết?
Nhưng câu này còn một ý tứ khác, đó là Vương Mẫn Tài không phải người giết, chẳng lẽ nữ nhân trước mặt là bị người giết?
“Tứ Hỉ, ngày thường ngươi không nói nhiều, trong lòng lại hiểu rõ hơn bất kỳ ai, cứ chờ đi.”
Sau khi lão thái nghe vậy liếc mắt đánh giá Triệu Khách, liền đứng ở bên cạnh nhắm mắt chờ đợi, dường như đang chờ một tin tức nào đó.
Thấy thế, trong mắt Triệu Khách hiện ra tia sáng, hắn không nói tiếp nữa mà lấy tẩu thuốc từ cái túi to của Trần Tứ Hỉ, ngồi xổm ở bậc thang bên ngoài hút thuốc.
Trần Tứ Hỉ là kiểm lâm trong thôn, từ sau cuộc nói chuyện với Vương Mẫn Tài vào tối hôm qua, Triệu Khách có thể đưa ra kết luận hắn ta là thợ săn giỏi nhất trong thôn.
Dù là cách ăn mặc, hay tình hình hỗn loạn ở trong nhà hắn ta, có thể kết luận người này là một nam nhân độc thân, nhếch nhác, lười biếng.
Nhưng hắn ta có hai đặc điểm không bình thường, thứ nhất là cây súng săn này, từ lần đầu tiên cầm khẩu súng săn, Triệu Khách đã chú ý đến khẩu súng săn này được chăm sóc rất sạch sẽ, hiển nhiên Trần Tứ Hỉ là người thích súng.
Đặc điểm thứ hai là Trần Tứ Hỉ thường đeo thuốc phiện trên eo.
Thân tẩu thuốc bằng gỗ nhưng hiển nhiên ống đựng thuốc được làm bằng loại ngọc khá tốt, dù ở thời đại này người bình thường không quá để ý đến ngọc, nhưng muốn làm một cái ống đựng thuốc bằng ngọc cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Luôn mang theo tẩu thuốc bên mình, cộng thêm ngón tay khô vàng của Trần Tứ Hỉ, vừa nhìn đã biết là người hút thuốc lâu năm.
Triệu Khách biết muốn không làm người khác nghi ngờ mình, ngoại trừ phải giả vờ dáng vẻ lười biếng của Trần Tứ Hỉ, hắn cũng không thể bỏ qua hai đặc điểm này, ít nhất thỉnh thoảng phải thể hiện ra ở trước mặt người ngoài.
“Xì xì xì!”
Sau khi ấn thuốc lá vụn vào trong ống đựng thuốc, Triệu Khách nhẹ nhàng hút một hơi, cảm giác cay độc khiến Triệu Khách suýt nữa phát ra tiếng bị sặc.
Cũng may Triệu Khách nhanh chóng chuyển dời toàn bộ vị giác, khứu giác và vị giác cho Lôi Mẫu, lúc này mới tránh để lộ sơ hở ở hiện trường.
“Phù!”
Triệu Khách thở ra một hơi theo cách hút thuốc thông thường, cảm thấy luồng khói cực lớn không thể không nhắm mắt lại, chờ đợi khói thuốc tan đi.
Nhưng trong mắt người ngoài, dáng vẻ của Trần Tứ Hỉ không hề khác với lúc trước.
“Nãi nãi!”
Không lâu sau, chỉ thấy thanh niên đi ra ngoài trước đó đã quay về, nói với lão thái: “Nãi nãi, ta đi quanh nhà một vòng, phía sau nhà treo một con mèo chết, hình như bị người ta treo cổ trên chạc cây.”
Sau khi nghe được câu này, lão thái cau mày, đôi mắt khép hờ khẽ nói: “Quả nhiên.”
"Linh cô nãi nãi, chẳng lẽ nữ nhân này thật sự bị người ta giết?”
Thanh niên hơi nghi ngờ nhìn thi thể trên mặt đất, không biết cái chết của nàng có liên quan gì đến con mèo chết kia, mang theo vài phần tò mò dò hỏi.