Chương 133 - Hươu bào ngốc
Triệu Khách và thôn dân khác thấy thế cũng không nhịn được vểnh tai lên, muốn nghe được một lời giải thích.
“Cái này gọi là kỳ môn độn giáp, âm Dương trận chú, e rằng cô nương này đã bị người ta hạ chú sát, không biết hung thủ làm thế nào lấy được môi giới ở trên người nàng, coi con mèo kia như thế thân, thi chú ghìm chết con mèo kia, theo đó cô nương này cũng mất mạng cùng lúc, tạo nghiệp mà.”
Lão thái nói xong sắc mặt hơi xấu, nói thầm: “Sao bây giờ còn có người biết loại tà chú này, chẳng lẽ là cao nhân Mao Sơn?”
Triệu Khách ngồi xổm ở bên cạnh, sau khi nghe lão thái nói vậy càng suy nghĩ nhiều hơn, đó là con tem.
Phải biết rằng, năng lực của con tem không chỉ làm ngươi mạnh lên, Triệu Khách từng thấy trên danh sách có đủ loại con tem quỷ dị tà ma, bên trong có liên quan đến năng lực giết người trong vô hình.
Dù khác với trước mắt, nhưng Triệu Khách tin tưởng người giết chết nữ nhân này cũng là một người đưa thư, hơn nữa che giấu rất kỹ.
“Nói linh tinh!”
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng quát to nghiêm khắc cắt ngang suy nghĩ của mọi người, mọi người quay lại nhìn chỉ thấy một đoàn người sải bước lao vào, trên tay cầm một quyển sổ nhỏ màu đỏ.
Ngón tay cũng sắp chỉ vào mũi lão thái, nghiêm nghị nói: “Hiện tại đã giết hết ngưu quỷ xà thần rồi, ngươi còn dám đứng đay lan truyền tư tưởng phong kiến!”
Người thanh niên mặc đồng phục học sinh màu đen, trên khuôn mặt ngây thơ như khắc đầy tinh thần nhiệt huyết phấn chấn, cầm quyển sổ đỏ trong tay đứng ở trước mặt lão thái, lời lẽ chính trực, nói đến gọi là nước bọt bay tứ tung.
Chỉ thiếu ăn sống nuốt tươi lão thái, nhưng còn chưa nói một được nửa đã thấy người thanh niên bên cạnh lão thái đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay cậu học sinh trước mặt.
“Két!” một tiếng, dường như là tiếng khi xương cốt trật khớp, lập tức khiến cậu học sinh kia sắc mặt trắng bệch, nghẹn lại tất cả những lời muốn nói ở trong miệng.
“A!!”
Một tiếng kêu thảm thiết như giết heo, vừa rồi cậu học sinh còn cao ngạo như con gà trống lớn, trong nháy mắt đã suy sụp.
“Cút đi, tên ngu ngốc chít chít cái gì!”
Thấy cậu học sinh ngồi xổm trên mặt đất ôm bàn tay dáng vẻ chết đi sống lại, thanh niên không nhịn được liếc nhìn đầy khinh bỉ, xoay người đi đến bên cạnh lão thái nói: “Nãi nãi, chúng ta đi về trước.”
“Ừm!”
Dường như lão thái cũng không muốn ở lại chỗ này lâu hơn, gật đầu đi ra ngoài, lúc đi tới cửa còn không quên quay lại nhìn Triệu Khách đang ngồi xổm trên bậc thang hút thuốc.
“Tử Hỉ, gần đây trong thôn không yên ổn, ngươi nói với thôn trưởng một câu, dặn mọi người buổi tối nhớ khóa kỹ cửa ra vào và cửa sổ, nếu ra ngoài đi tiểu đêm, phải đi ít nhất hai người.”
Lão thái nói xong, Triệu Khách không nói chuyện chỉ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Hai bà cháu lão thái vừa đi, đã thấy thôn trưởng dẫn theo một đoàn người chạy đến.
Triệu Khách nhìn vị thôn trưởng này đội mũ da chó, trên người mặc áo da dê, thoạt nhìn cách ăn mặc không tốt nhưng ở vùng núi này, một bộ quần áo này đã khiến người ta hâm mộ đến không chịu nổi, vì sao à, ấm áp chứ sao.
Ngoài ra còn có ba người đi theo sau lưng thôn trưởng, một người trung niên tóc chẻ ngôi giữa, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, ngoài ra còn một nam một nữ nhưng không phải học sinh.
Ánh mắt Triệu Khách nhìn liếc qua, bên trái mặt người này có một vết thương.
Mặc dù Triệu Khách chưa từng thấy loại vết thương này, nhưng nhìn hình dáng vết thương có thể suy đoán đại khái, đây là vết thương do loại lưỡi lê ba cạnh đâm thủng.
Cho dù khép lại cũng để lại một cái hố rất lớn ở trên mặt, hơn nữa vết sẹo này như một tấm mạng nhện bao trùm nửa bên mặt, trên cơ thể nam nhân này có một luồng khí chất rất cương nghị, đã nói rõ thân phận của nam nhân này.
Về phần nữ hài còn lại, người này dịu dàng hơn nhiều, nàng đeo kính mắt gọng vàng, một đôi mắt to rất trong trẻo, chải hai bím tóc lớn, cho người ta một ấn tượng đầu tiên khá tốt.
Sau khi ba người nhìn thấy bộ thi thể trên mặt đất, nam nhân trung niên và nam nhân kia còn tốt, ngược lại nữ hài kia tỏ ra không đành lòng nghiêng đầu, không dám nhìn nữa.
“Sao thế?”
Nam nhân bước nhanh về phía trước kéo cậu học sinh lên, mắt nhìn cổ tay hắn ta, không nhịn được cau mày, lạnh lùng nhìn sang thôn trưởng ở bên cạnh, trên mặt ngoài cười nhưng trong không cười, giọng nói rất lạnh lùng: “Không ngờ trong cái thôn nho nhỏ này còn có cao thủ.”
“Ôi ôi ôi, không phải, hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
Sau khi thôn trưởng nghe nam nhân nói vậy, liên tục nhận sai.
“Chỉ là trật khớp thôi, ngươi nối một cái không phải là xong à, giả vờ lão sói vẫy đuôi gì chứ.”
Chỉ thấy Triệu Khách gõ tẩu thuốc một cái, sau đó xách súng đứng lên đi ra ngoài.
“Dừng lại! Ngươi nói cái gì.”
Nam nhân bị Triệu Khách mỉa mai như thế, vẻ mặt lập tức khó coi, vốn còn muốn ra oai phủ đầu khiến đám thôn dân không thành thật này biết sợ, không ngờ lại bị người ta mỉa mai một trận.
“Ôi ôi ôi! Hiểu lầm, đều là người một nhà, đều là đồng chí nhân dân, mọi người đừng nội đấu.”