Chương 134 - Hươu bào ngốc (2)
Thấy thế, thôn trưởng vội vàng chặn ở giữa, sau đó đẩy Triệu Khách, nói: “Tứ Hỉ, ngươi đang làm cái gì, nhanh xin lỗi.”
“Xin lỗi?”
Triệu Khách quay lại liếc nhìn đánh giá nam nhân này một chút, khiêng khẩu súng lên vai, xoay người sải bước đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Quên đi thôi, ta còn phải đi đánh hươu bào ngốc cho các ngươi, không có thời gian.”
“Tử Hỉ, Tứ Hỉ! Ngươi…”
Thôn trưởng nghe vậy khóe miệng giật giật, vội vàng nói xin lỗi người trung niên: “Thật xin lỗi, đồng chí Trương, Trần Tứ Hỉ vốn là người như thế, ngài đừng so đo với hắn.”
“Ha ha, không có việc gì, không có việc gì, đều là đồng chí nhà mình cả, chúng ta đến đây cũng gây thêm rắc rối cho các ngươi, Khâu Binh, nối lại tay cho Vĩ Vĩ đi.”
Trên mặt Trương Hải Dương vẫn luôn mỉm cười, đưa tay vỗ vai thôn trưởng, thái độ vẫn rất hiền lành đồng thời gọi nam nhân mặt thẹo bên cạnh nối lại xương tay cho cậu học sinh.
“Cái đó, trong thôn xảy ra chuyện, chúng ta không đứng đây khoa tay múa chân nữa, các ngươi phải nhanh chóng phá án mới được.”
“Yên tâm, yên tâm, đêm nay chúng ta sẽ tăng người tuần tra, đảm bảo sự an toàn cho đoàn người đồng chí Trương.” Thôn trưởng liên tục vỗ ngực bảo đảm.
Đồng thời sắp xếp người đưa một đoàn người Trương Hải Dương về thu dọn nghỉ ngơi trước.
Một đoàn người vừa đi không bao lâu, đã thấy nam nhân tên Khâu Binh kia kề sát lỗ tai Trương Hải Dương khẽ nói: “Giáo sư Trương, ta thấy thôn này không an toàn, nếu không chúng ta…”
“Không, nơi này là đường lên núi tốt nhất, không thể tùy tiện thay đổi phương hướng, đến đêm ngươi trông coi một chút, đặc biệt dặn dò hai người Vĩ Vĩ và Phương Lam cẩn thận một chút là được.” Trương Hải Dương dặn dò.
“Ừm, yên tâm! Mặc kệ hắn là yêu ma quỷ quái gì, nếu đến, mời hắn nếm thử một viên đạn.”
Khâu Binh để lộ khẩu súng trong lồng ngực của mình, ra hiệu Trương Hải Dương yên tâm.
Ngay sau khi một đoàn người này rời đi, chỉ thấy Triệu Khách trốn ở góc tường chậm rãi thò đầu ra, cau mày như đang lầm bầm lầu bầu khẽ nói: “Ngươi xác nhận không nghe nhầm?”
“Đảm bảo không, vừa nãy bọn họ đã nói như vậy.” Trong đầu vang lên giọng Lôi Mẫu, thì ra cuộc nói chuyện của đám người Trương Hải Dương đã bị Lôi Mẫu nghe hết, lặp lại không thiếu một chữ cho Triệu Khách.
“Lên núi!”
Triệu Khách híp mắt lại, đám người này đi đâu không được, cứ nhất định phải chui vào nơi rừng sâu núi thẳm, thật sự chỉ khảo sát đất đai à? Triệu Khách cảm thấy thứ gọi là khảo sát hơi vô nghĩa, có lẽ sau lưng còn có việc gì đó.
“Ca ca, không phải ngươi đã nói phải khiêm tốn, vì sao vừa rồi…”
Lúc này Lôi Mẫu thấy rất ngạc nhiên vì trước đó Triệu Khách đột nhiên hành động khác thường, cảm thấy Triệu Khách hơi cảm xúc quá, khó tránh khỏi sẽ thu hút sự chú ý của người có lòng.
Nhưng Triệu Khách lại lắc đầu: “Ở thời điểm này, người càng im lặng càng đáng nghi, hiện tại ở vị trí này, chỉ cần ngươi không lộ ra sơ hở, càng để mọi người đều biết, lại càng an toàn hơn.”
Triệu Khách nói xong cầm khẩu súng săn lên đi ra ngoài thôn, một đêm có hai vụ án mạng, chắc chắn trong thôn sẽ xôn xao, nơi này là rừng sâu núi thẳm, giao thông cực kỳ bất tiện, muốn rời núi cũng phải đi hai ba ngày.
Nếu báo cảnh sát, chờ khi đến nơi thi thể đã bốc mùi rồi, chỉ có thể để trong thôn tự nghĩ cách điều tra sự thật, có lẽ cũng chỉ là mấy chuyện vớ vẩn, vị Linh cô nãi nãi kia đã đi rồi, hắn cũng không cần tham gia trò vui nữa, trước tiên làm xong công việc rồi lại nói.
Vừa nghĩ đến những con hươu bào ngu ngốc trong núi rừng kia, trong mắt Triệu Khách cũng hiện ra ý cười, cầm súng sải bước đi ra ngoài.
Ở thời đại này, trong núi rừng hoàn toàn là kiểu núi rừng nguyên thủy, không có đường, không có xe, nhìn lướt qua ngoại trừ cây vẫn là cây.
Giẫm lên phiến lá khô héo phát ra từng tiếng răng rắc, đổi lại là người bình thường, e rằng không thích chạy vào trong núi rừng, nhưng Triệu Khách có Hơi thở tự nhiên, đi trong núi rừng lại có vẻ như cá gặp nước.
Cộng thêm radar nhỏ Lôi Mẫu, Triệu Khách chưa đi được bao lâu đã tìm thấy một con hươu bào ngốc.
Thoạt nhìn không khác con huơu bình thường lắm nhưng kích cỡ nhỏ hơn nhiều, trên mông có một đoạn đuôi nhỏ, bên trong có một túm lông trắng, sau khi con huơu ngốc này thấy Triệu Khách lại không lựa chọn bỏ chạy, mà đứng tại chỗ đánh giá một lúc.
Nhìn con hươu bào đần độn, thậm chí Triệu Khách còn bị chọc cười, lập tức đưa tay bắn một phát súng “pằng”.
Thế nhưng, một phát này cũng không bắn vào trên người hươu bào, mà bắn lên một gốc cây.
Dù sao khẩu súng săn này đều là bắn hạt sắt, thật sự bắn một phát súng, trong thịt chắc chắn sẽ có hạt sắt, Triệu Khách không biết người khác có ăn được hay không, dù sao hắn cũng không ăn.
Triệu Khách chỉ muốn xem thử con hươu bào ngốc trong truyền thuyết có ngốc như vậy thật không.
Bị tiếng súng dọa giật mình, chỉ thấy cái đuôi sau mông hươu bào lập tức xù lên lông trắng như nổ tung, xoay tròn lên trên, thoạt nhìn còn tưởng đây là một cái mông trắng.
Điều khiến Triệu Khách cảm thấy thú vị là, con thú này còn trơ mắt nhìn hắn, hình như còn đang suy nghĩ có nên chạy hay không.