Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 135 - Đệ tử ra tay

Chương 135 - Đệ tử ra tay


Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của con thú này, Triệu Khách cau mày, một tia sáng lạnh “vèo” cắt ngang qua trong không khí, một đường vòng cung xẹt qua trong rừng cây, lướt qua cây cối, chuẩn xác bắn vào ngực hươu bào.
“Xoẹt!”
Chỉ thấy sau khi thân thể hươu bào lắc lư mấy lần, lập tức ngã mạnh xuống đất, Triệu Khách đi lên trước nhìn con hươu bào độn độn không nhịn được lẩm bẩm: “Ôi… Đã ngu vậy rồi, sao gấu trúc nhà người ta còn có thể lăn lộn thành quốc bảo chứ?”
Tem đặc thù: Hơi thở tự nhiên
Thu thập được con tem này, khi đi trong rừng cây bụi cỏ sẽ tăng tốc độ chạy của bản thân lên 30%
Hiệu quả đặc biệt: Hơi thở tự nhiên
Tiêu hao 1 điểm bưu điện có thể ẩn nấp trong bụi cỏ xung quanh, duy trì 5 phút.
Thời gian cold-down: 30 phút
(Chú thích: Nhất định phải đứng trong rừng núi dã ngoại mới có thể kích hoạt Hơi thở tự nhiên)
Với sự đồng cảm sâu sắc, Triệu Khách bắt đầu móc thanh phi đao ra khỏi ngực hươu bào, dùng dao cắt bỏ chân sau và đuôi của hươu bào.
Hươu là loại động vật thấp lùn, thịt ở những nơi khác trên thân hươu bào kém phát triển hơn thịt chân sau rất nhiều, về phần cái đuôi nhỏ, đừng thấy nó nhỏ, nhưng chất thịt là nơi mềm mại và chắc nhất.
Sau đó Triệu Khách tìm một chỗ ở gần bờ sông, lấy chân hươu bào ra rửa sạch sẽ trong nước, treo lên rồi lột da.
Hắn bôi hương liệu, lấy ra một bình rượu nấu ăn rải lên, loại thịt này có một mùi tanh của đất, người bình thường muốn làm nhất định phải ngâm nước cả một buổi tối để ngâm hết bọng máu, lại thêm hoa hồi nướng đi nướng lại, mới có thể loại bỏ mùi tanh của đất này.
Đây là cách làm truyền thống nhất nhưng cũng sẽ khiến chất dinh dưỡng trong thịt hươu bào nhanh chóng mất đi.
Hơn nữa hắn cũng không có nhiều thời gian để lãng phí với cách làm này, vì vậy Triệu Khách dùng cách trực tiếp nhất là hun khói.
Bôi hương liệu lên, Triệu Khách tìm một hốc cây treo bắp đùi và đuôi vào bên trong, đốt một đống củi ở dưới hốc cây, chờ sau khi lửa cháy mới dập tắt ngọn lửa, chỉ để lại một đốm lửa không ngừng bốc khói là được.
Sau đó Triệu Khách móc súng săn ra, nhắm thẳng vào ngực con hươu bào, liên tục bắn “pằng, pằng” hai phát, lúc này mới hài lòng cất thịt vào trong sách tem.
Sau khi làm xong mọi thứ, Triệu Khách lấy ra một số đồ ăn ở trong sách tem coi như bữa trưa, đồng thời cũng đang suy nghĩ rốt cuộc đội khảo sát kia đến nơi rừng núi sâu thẳm này để làm gì.
Khảo sát địa chất?
Triệu Khách không cảm thấy vậy, nếu không phải khảo sát địa chất, vậy… Nghĩ đến đây, trong lòng không nhịn được sinh ra sát ý, không bằng ra tay trước chiếm lợi thế, xử lý tất cả những người này.
Nghĩ đến đây, trên tay Triệu Khách xuất hiện một viên bảo thạch đỏ rực rỡ, đây là Hồng La Thạch, bột phấn của viên đá này có thể gây ra ảo ảnh mạnh.
Chỉ cần một chút xíu đảm bảo có thể khiến tất cả những người kia mất đi năng lực chống đỡ, điều này đã được xác nhận từ trên đám người Bạch gia.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, Triệu Khách vẫn từ bỏ ý nghĩ này, ít nhất trước khi nhiệm vụ chính tuyến xuất hiện, hắn vẫn chưa muốn giết chóc.
Về phần bóng đen tối hôm qua!
Nghĩ đến đây, trong mắt Triệu Khách lóe lên vẻ tàn khốc, nếu lời nói của vị Linh cô nãi nãi hôm nay không sai, rất có thể tối hôm qua có hai nhóm người ra tay.
Hiển nhiên từ động tĩnh sáng hôm qua, có người đoán được thân phận người đưa thư của nữ nhân kia vì vậy ra tay giết nàng, Vương Mẫn Tài lại biến thành kẻ chết thay cho hắn, có lẽ người giết hắn ta không phải người mà là thứ gì khác.
Về phần đó là cái gì, Triệu Khách không biết, nhưng đêm nay thứ kia còn xuất hiện, hắn cũng có thể nhìn thật kỹ, đồng thời dùng để thử tem năng lực mới của mình.
Ở bên ngoài đến tận buổi chiều, Triệu Khách nhìn hai miếng thịt trong hốc cây một chút, chỉ thấy thịt bị hun khói đến đen sì, sau khi lau tro bụi ở bên trên có thể thấy lớp mỡ bên dưới đã biến thành màu vàng bóng loáng.
Cũng không tệ lắm!
Tuy bởi vì vấn đề thời gian, Triệu Khách chắc chắn hai miếng thịt này còn chưa hoàn toàn chín mọng, nhưng vậy cũng đã đủ rồi, trước tiên đặt trong sách tem, chờ sau khi quay về rửa sạch sẽ lại làm thịt kho tàu, chắc hương vị cũng không tệ.
Bỏ hai miếng thịt này vào trong sách tem, Triệu Khách xoay người đi vào trong thôn, đợi đến khi sắp về đến thôn làng, hắn lấy xác con hươu bào ngu ngốc trong sách tem ra rồi khiêng lên vai.
“Tứ Hỉ thúc, ngươi trở về rồi, thôn trưởng còn đang tìm ngươi khắp nơi đấy, tài bắn súng của ngươi thật tốt, sau này ta cũng muốn làm kiểm lâm, cùng ngươi vào trong núi.”
Vừa đi vào thôn lang đã thấy một tiểu tử trẻ tuổi trong thôn đi ra đón, thấy con hươu bào ngốc mà Triệu Khách đang vác sau lưng, không nhịn được liếm môi.
Hiện tại heo, dê đều thuộc về công xã, không có phiếu thịt, không ai được ăn thịt, đã rất lâu rồi tất cả bọn họ không thấy thức ăn mặn, trông thấy thịt đều không nhịn được.
“Cút đi, nhìn các ngươi thèm thuồng kia.”
Triệu Khách liếc nhìn bọn họ, thấy sau lưng bọn họ đeo đao, cầm búa và vải đỏ, không nhịn được hỏi: “Đây là sao?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất