Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 145 - Da hồ ly (2)

Chương 145 - Da hồ ly (2)


Triệu Khách xoay phần đuôi cây côn theo hướng kim đồng hồ, chỉ thấy trường côn trong tay hắn lại bắt đầu kéo dài về phía trước từng chút một.
“Ong…”
Theo tiếng động nặng nề bén nhọn của cửa phòng, tình hình bên trong căn phòng dần lộ ra trước mặt Triệu Khách, ngay lúc này Triệu Khách đột nhiên cảm giác cửa phòng hẫng một cái, một tiếng đứt đoạn giòn tan vang lên.
“Không tốt!”
Một dự cảm không tốt khiến Triệu Khách cau chặt lông mày, không rảnh quan tâm cây gậy trên tay, cơ thể nhanh chóng lùi lại.
“Oanh!”
Triệu Khách vừa mới lùi lại, giữa hai cánh cửa phòng lóe lên một tia sáng xanh, chỉ thấy một ngọn lửa đột nhiên bốc cháy ở giữa hai cánh cửa phòng.
Ngọn lửa này cũng không có bất kỳ nhiệt độ gì, ngược lại trong nháy mắt bốc cháy khiến Triệu Khách cảm thấy da thịt trên người mình rét run, sau khi không nhịn được lạnh run, cả người đều nổi da gà.
Ngọn lửa xanh mơn mởn đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa, Triệu Khách nhếch mũi khẽ ngửi, cũng không ngửi được mùi khét lẹt nào ở trong không khí.
Nhưng lại thấy hai cánh cửa phòng trước mặt đã biến thành một túm tro bụi đen xám rơi trên mặt đất.
“Thật ác độc!”
Thấy cảnh tượng trước mặt, trái tim Triệu Khách lạnh lẽo, nếu không phải có Hoàng kim đồng, hắn cứ nhanh chân đi vào thế này, có lẽ bây giờ không chết cũng bị lột da.
“Ồ!”
Triệu Khách nhặt cây côn đa dụng ở dưới đất lên, cẩn thận đánh giá lại phát hiện cây côn này hoàn toàn không có bất kỳ biến hóa gì, cảm xúc vẫn lạnh băng như trước đó.
“Dù sao cũng là đồ đến từ bưu cục!”
Tuy không biết rốt cuộc Lý lão hán mời ai đến chế tác cây côn này, nhưng tài liệu khắc thái kim đến từ bưu cục.
Nhắc đến Lý lão hán, lão gia hỏa này cũng tài ba, trông số con tem trong sách tem đều lộn xộn, nhưng vào tay hắn ta lại hóa mục nát thành thần kỳ.
Nếu không phải cuối cùng hai người Lý lão hán và Phi Mã đối mặt với chuột âm phủ, đã tiêu hao quá nhiều điểm bưu điện, có lẽ hắn muốn đối phó với bọn họ, chỉ sợ cần tốn rất nhiều công sức.
Cầm cây gậy trên tay, nhẹ nhàng xoay phần đuôi côn đa dụng ngược chiều kim đồng hồ, chỉ thấy cây gậy trước mắt bắt đầu nhanh chóng biến nhỏ, thu ngắn, cuối cùng co vào gần như một cây gậy trúc, bị Triệu Khách cầm trên tay coi như cây gậy dò được.
Mỗi khi đi hai bước đều cầm cây gậy gõ xung quanh một cái, hoặc là quét quanh một vòng, lúc này mới tiếp tục đi vào bên trong.
“Không ở đây!”
Thấy căn phòng trống rỗng, Triệu Khách không cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại cảm thấy chắc chắn vị lão thái này có vấn đề.
“Ong…”
Triệu Khách đi đến chiếc ghế mà trước đó lão thái đã ngồi xếp bằng, trên ghế còn đặt một cái bồ đoàn, Triệu Khách cầm cây côn đa dụng nhẹ nhàng đẩy bồ đoàn ra cẩn thận kiểm tra, sợ bỏ sót chỗ nào đó.
Nhớ đến trước đó lão thái lấy ra hai tấm phù chú cho mình và Phùng Ba từ cái tủ trước mặt, Triệu Khách cẩn thận mở tủ ra nhìn, bên trong lại trống rỗng!
“Dọn dẹp sạch sẽ thật.”
Triệu Khách chửi thầm một câu, sau khi tìm kiếm trong phòng một lượt, lại không tìm được manh mối hữu dụng gì.
Nghĩ đến đêm nay bị đùa bỡn xoay quanh, trong lòng Triệu Khách hơi bực bội, ngẩng đầu nhìn bàn thờ treo cao trên tường, bên trong thờ phụng một con hồ ly nửa người nửa cáo, càng nhìn càng thấy đáng ghét.
Thấy thế, Triệu Khách vung tay quất cây côn đa dụng đến, chỉ nghe “rầm” một tiếng, thần vị hồ ly ở bên trên bị Triệu Khách đánh một gậy bay ra ngoài, đập vào tường vỡ nát.
Nhưng trong mảnh vỡ vụn có một tia sáng kỳ lạ, chiếu xạ trong Hoàng kim đồng.
Ánh sáng rất kỳ lạ không chói mắt như tia sáng xanh trước đó, ngược lại vòng sáng màu vàng hơi đỏ cho người ta cảm giác rất nhu hòa.
Ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, dùng côn đa dụng đẩy mảnh vỡ ra, chỉ thấy hình như dưới mảnh vỡ có một tấm da hồ ly.
“Da hồ ly?”
Triệu Khách cẩn thận cầm da thú lên, quan sát thật kỹ, vẫn là lông hồ ly trắng nhưng trong Hoàng kim đồng lại lóe ra ánh sáng màu vàng phớt đỏ.
Triệu Khách mở da thú ra, chỉ thấy mặt còn lại của tấm da thú còn vẽ một bức tranh, trên bức tranh vẽ một tòa cung điện to lớn đứng thẳng trên ngọn núi cao hùng vĩ.
Điều quỷ dị là, phía dưới cung điện lại có một chiếc quan tài đứng thẳng.
Màu sắc quan tài trên da thú còn cố ý miêu tả thành màu đỏ chót, phía trên quan tài treo một viên bảo châu, một con rắn, một con hồ ly, một con chồn, một con chuột và một con nhím.
Năm con thú quay xung quanh bảo châu, thành kính quỳ xuống đất quỳ bái, điều thú vị là bóng dáng sau lưng chúng nó lại là hình người.
Phía bên kia da thú xuất hiện rất nhiều chữ viết kỳ quái, không phải thể chữ Lệ, cũng không phải thể Tống, cảm giác có điểm giống với thể chữ chung đỉnh văn, Triệu Khách nhìn một lúc cũng không nhận ra rốt cuộc đây là thứ gì.
Lúc đang định cất đi, tâm thần khẽ động lựa chọn chuyển hóa, bên tai lại vang lên một tiếng nhắc nhở.
“Quyền hạn của ngươi không đủ, không thể chuyển hóa đồ vật.”
Triệu Khách: “???”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất