Chương 151 - Chậm một bước
Trong mấy bức ảnh khác, có thể nhận ra đây là một công sự phòng ngự, nhưng trong hồ sơ ghi lại lúc ấy đám Quỷ tử muốn phản công, lại đào rỗng cả đỉnh núi.
Có lẽ không đợi được Quốc quân phản công, lại đột nhiên tuyên bố bỏ hoang công sự phòng ngự này, đồng thời chặn tất cả cửa vào.
Trong phần tiếp theo của tư liệu là ghi chép ký ức của một Quỷ tử, bên trong nhắc đến bọn họ đào được một thứ ở công sự phòng ngự này, kết quả đêm hôm sau những thủ vệ và nhân công tham gia đào núi đều chết.
Hơn nữa, sau đó xuất hiện một quái vật rất kỳ quái, giết rất nhiều người của bọn họ, cuối cùng bị ép phải lựa chọn từ bỏ.
Trong ghi chép ký ức còn có một bức ảnh được chụp ở góc độ rất kỳ quái, có một pho tượng đá trông là Linh nữ, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện hình như tròng mắt tượng đá đang nhìn mình chằm chằm.
Sau khi xem xong từng tờ một trong tài liệu, Triệu Khách ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Binh nói: “Cho nên, ý ngươi là phía dưới ngọn núi kia có một cổ mộ?”
“Không… Không rõ lắm, ý của Trương giáo sư là, có lẽ không phải cổ mộ mà là một di chỉ càng lớn hơn, bởi vì Trường Bạch sơn nằm giữa Nữ Chân tộc và Mãn tộc, còn là một Thánh địa, có lẽ bên trong chôn giấu Thánh vật của Nữ Chân tộc.”
Thật ra Khâu Binh không biết quá nhiều, nhưng hắn ta vẫn phụ trách bảo vệ Trương Hải Dương, tai nghe mắt thấy rất nhiều bí ẩn.
Phải biết rằng, những thứ này đã được gọi là hồ sơ tuyệt mật ở thời đại này.
“Hắc hắc, nếu thật sự là một di chỉ, vì sao các ngươi chỉ dẫn theo từng đó người?”
“Chuyện này là tuyệt mật, Trương giáo sư còn chưa được phê duyệt, nhưng Vương Mẫn Tài nói hắn phát hiện cửa vào, chúng ta mới vội vàng chạy tới.”
Vừa nghe đến Vương Mẫn Tài, Triệu Khách cau mày.
Dường như ngọn nguồn tất cả mọi chuyện đều từ vị bí thư chi bộ thôn này, nhưng mấu chốt là tên này đã chết, hắn còn không có cơ hội tra khảo hắn ta.
Sau khi suy nghĩ một chút, Triệu Khách nói: “Được, nhưng điều kiện là sau khi tìm được bảo vật trong di chỉ, phải chia cho ta một nửa.”
“Một nửa! Ngươi không sợ ăn vỡ bụng à?” Khâu Binh trợn mắt, sau khi thầm chửi một câu trong lòng vẫn gật đầu đồng ý.
Hai người bàn bạc một chút, chuẩn bị để sáng sớm ngày mai lên đường, đúng lúc này bên ngoài vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
“Cạch!”
Cửa viện vừa mở ra, Triệu Khách ngẩng đầu lên đã thấy thôn trưởng lo lắng đứng ở bên ngoài.
Nói thật, lần đầu tiên Triệu Khách gặp thôn trưởng, thấy đây là một lão nhân khuôn mặt hồng hào, làm người hiền lành, qua một ngày lại như hoàn toàn biến thành người khác.
Trên mặt lún phún râu cũng không buồn cạo, đôi mắt đã trũng sâu vào trong hốc mắt, thâm xì như gấu mèo, khóe mắt vẫn còn ghèn mắt. Triệu Khách vừa mở cửa đã ngửi được mùi thuốc và mùi rượu nồng nặc trên người hắn ta, nhìn trạng thái tinh thần này, có thể thấy một ngày này hắn ta chưa từng nghỉ ngơi.
Sau khi thấy Triệu Khách, ánh mắt thôn trưởng sáng lên, một phát túm tay Triệu Khách nói, “Tứ Hỉ, xảy ra chuyện rồi, Khâu Binh kia đã chạy trốn, ngươi nhanh chóng dẫn người đuổi theo, hắn chưa quen thuộc với cuộc sống trong núi này, chắc chưa chạy xa, nhất định phải bắt hắn về, nhất định…”
Nói xong lời cuối cùng, chỉ thấy trên khuôn mặt già nua của vị thôn trưởng này hiện ra vẻ tàn nhẫn, đưa tay ra hiệu cắt cổ.
Nếu những thôn dân khác nhìn thấy tình cảnh này, e rằng cũng không tin được lời nói này lại xuất phát từ miệng của vị thôn trưởng đã hơn sáu mươi này.
Đừng nói đến thôn dân đã ở cùng với thôn trưởng mấy chục năm, ngay cả loại người xa lạ mới qua lại mấy lần với thôn trưởng như Triệu Khách cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Dường như phát hiện ánh sáng kỳ quái lóe lên trong mắt Triệu Khách, chỉ thấy thôn trưởng đưa tay giữ chặt cánh tay Triệu Khách, sải bước đi vào trong sân, đóng cửa sân lại, lúc này mới khẽ nói với Triệu Khách.
“Tứ Hỉ, ta nói cho ngươi biết, lần này ngươi không thể nương tay, không phải ngươi chưa có thê tử à, ả đàn bà do Trương Hải Dương dẫn theo cũng không tệ, trông rất xinh đẹp, đến lúc đó cho ngươi lấy làm thê tử.”
“Điều này… Không tốt lắm.”
Triệu Khách cau mày, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng, trong mắt thể hiện ra chút mỉa mai nhìn chằm chằm thôn trưởng.
Dường như thôn trưởng cũng không chú ý đến giọng điệu châm chọc mỉa mai của Triệu Khách, tiếp tục ra sức khuyên lơn.
“Có gì không tốt chứ, ngươi nghĩ thoáng một chút, ngươi không làm việc này, nha đầu kia rất xinh đẹp, đến lúc đó ngươi dùng xích sắt khóa lại, đến khi sinh gấu con, còn không quyết tâm sống cùng ngươi sao. Nếu không, cũng không xem ngươi xấu xí thế nào kìa, có cô nương nhà ai gả cho ngươi hả, ngươi có muốn đôi giày rách Lý quả phụ ở cửa thôn không?”
Được thôn trưởng nhắc nhở như vậy, trong đầu Triệu Khách lại nghĩ đến một chuyện khác, hình như vị Lý quả phụ này là tiểu tình nhân của Vương Mẫn Tài, biết đâu nàng sẽ biết chút gì đó về tư liệu.
“Còn tên Trương Vĩ kia thì sao?” Triệu Khách không yên tâm hỏi.
Khóe miệng thôn trưởng giật giật, khẽ nói: “Vừa rồi ta đã để tiểu tử Cẩu Đản kia dẫn người đi ra sau đào hố, đến lúc đó chôn vào bên trong, chờ đến đầu xuân sang năm ta lại đến báo, nói bọn họ lạc đường, mất tích ở trên núi.”