Chương 152 - Chậm một bước (2)
Nghe đến đây, trong lòng Triệu Khách không nhịn được cảm thấy lạnh lẽo, trước đó hắn bàn bạc với hắn ta là tạm thời không báo việc của đội khảo sát, nhưng chưa bao giờ nói vị thôn trưởng này phải xử lý như vậy.
Chỉ không ngờ, mới qua một ngày, vị thôn trưởng này càng ngày càng to gan, lại nghĩ hoặc là không làm, đã làm phải làm cho xong, hoàn toàn giải quyết những rắc rối này, đây cũng không phải lừa trên gạt dưới nữa, hoàn toàn là coi mạng người như cỏ rác.
Sắc mặt Triệu Khách dần trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: “Được, đêm nay chúng ta lên đường, ngươi về nghỉ ngơi đi.”
“Đêm nay cái gì!”
Thôn trưởng ngạc nhiên như mèo bị đạp trúng đuôi, suýt nữa nhảy dựng lên chỉ vào mũi Triệu Khách nói: “Tứ Hỉ, ngươi bị ngu à, chờ đêm nay cũng không biết thằng nhãi chết bầm kia đã chạy đi đâu rồi.”
“Ta nói, đêm nay lại nói!”
Đôi mắt Triệu Khách lóe lên, trong mắt lấp lóe một vòng u quang, lại đã phát động thuật Quỷ hoặc, sắc mặt thôn trưởng cứng đờ, vẻ mặt dần trở nên chết lặng.
“Đi thôi, trở về ngủ một giấc thật ngon.”
Chỉ mong vị lão nhân cẩn thận trông coi thôn làng cả một đời này trở về ngủ một giấc, sau đó có thể từ bỏ suy nghĩ này.
“Ngươi cứ thả hắn đi như vậy à!”
Sau khi tiễn thôn trưởng về, chỉ thấy Khâu Binh thò đầu ra từ trong nhà, đi đến bên cạnh Triệu Khách dò hỏi.
Hắn ta không thấy rốt cuộc Triệu Khách đã làm thế nào để thôn trưởng ngoan ngoãn về đi ngủ, nhưng hắn ta đã nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người, cách khe cửa nhìn bóng lưng thôn trưởng rời đi, trong mắt Khâu Binh không nhịn được xuất hiện một luồng sát khí.
“Giết hắn? Để thôn làng loạn hơn à? Hơn nữa, chỉ cần không có tin tức về cái chết của ngươi, hắn cũng không dám làm gì.”
So sánh với dáng vẻ mất hồn vừa rồi của thôn trưởng, Triệu Khách càng tin tưởng hắn ta chỉ uống rượu nhất thời hồ đồ.
Khâu Binh thấy thế cũng không tiện nói gì nữa, cúi đầu nhìn xung quanh, nghi ngờ nói: “Xác chết đâu??”
Trước đó xác chết thôn dân kia ngã trên mặt đất, nhưng bây giờ đã không thấy xác chết đâu nữa rồi?
Lúc quay đầu nhìn lại thấy Triệu Khách không để ý đến hắn ta, mà đi vào nhà cầm súng săn đeo lên lưng.
Hắn dự định đến chỗ Lý quả phụ tìm xem, xem có thể tìm được tư liệu do Vương Mẫn Tài để lại không.
Nhà Lý quả phụ ở đầu thôn cũng cách nhà hắn không xa, Triệu Khách cũng không cần tìm bảng số phòng, bởi vì lần trước trốn trên tàng cây với Phùng Ba, trên cơ bản đã nhìn rõ ràng việc xấu của Lý quả phụ và Cẩu Đản.
Hai ngày nay trong thôn liên tục xảy ra chuyện, khiến bây giờ thôn dân đều trốn trong nhà, phần lớn đều không muốn đi ra ngoài, Triệu Khách đi đến trước cửa nhà Lý quả phụ, đang định gõ cửa.
Nhưng đưa tay đẩy lại thấy cửa sân đã mở ra, đồng thời Triệu Khách nhếch mũi lên, không nhịn được cau mày, nói thầm: “Nguy rồi!”
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, tuy đã được che giấu nhưng không thể lừa gạt được khứu giác của hắn, lúc này Triệu Khách sải bước lao vào nội viện, đuổi theo mùi máu tươi này, đẩy cánh cửa nhà bếp ở bên cạnh ra.
Ánh mắt liếc qua thấy bên cạnh vạc nước dính đầy vết máu, Triệu Khách sải bước tới gần, nhẹ nhàng mở nắp vạc nước ra,
Chỉ thấy một đầu người trồi lên từ trong vạc nước, khuôn mặt tái nhợt đã bị ngâm đến sưng phù, mái tóc đen nhánh thật dài trôi nổi trong chum nước khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
“Bị người nhanh chân đến trước!”
Triệu Khách xoay người đi vào phòng ngủ, ánh mắt liếc qua, chỉ thấy trong phòng ngủ sạch sẽ, đệm giường, tủ quần áo đều có vẻ rất sạch sẽ, có thể nhận ra ngày thường Lý quả phụ này rất thích sạch sẽ.
“Kỳ quái!”
Thấy thế, không biết vì sao Triệu Khách luôn cảm thấy hơi không đúng vì nơi này quá sạch sẽ, nếu cứng rắn cướp đoạt, chắc chắn sẽ vơ vét căn phòng đến lộn xộn.
Nếu không phải chơi cứng, sẽ có khống chế tinh thần giống hắn, vậy hoàn toàn không cần giết người để che giấu.
Trong chốc lát Triệu Khách không thể nghĩ rõ ràng, tìm kiếm trong nhà một lượt, sau khi xác thực không tìm được bất kỳ tư liệu nào mà Vương Mẫn Tài để lại, chỉ có thể xoay người rời đi trước.
Trong lòng không nhịn được thấy tiếc hận, là hắn chậm một bước bị người đưa thư khác đến trước cướp vào tay, không có phần tài liệu kia, Triệu Khách thấy thế đành phải từ bỏ.
Triệu Khách mới rời khỏi nhà Lý quả phụ không bao xa, đột nhiên cau mày, âm thầm cầm dao găm ở trong tay, không quay đầu lại chỉ chạy nhanh hơn mấy bước, xoay người đi vào một ngã rẽ.
“A?”
Một bóng đen lấm la lấm lét thò đầu ra từ sau tường, ngẩng đầu lên thấy bóng dáng Triệu Khách đã biến mất.
Không nhịn được khóe mắt giật giật mấy cái, sải bước đi theo, nhưng không chờ hắn ta đi được hai bước đã có một bàn tay thô ráp khoác lên vai hắn ta.
Đồng thời một con dao găm lạnh băng áp sát lên cổ họng hắn ta, mùi máu tươi dày đặc trên đó khiến sắc mặt người thanh niên này trở nên trắng bệch.
“Đi theo ta lâu như vậy, hay là đến chỗ ta ngồi một chút?”
Triệu Khách lạnh lùng nhìn người thanh niên trước mắt, đây không phải ai khác mà là Cẩu Đản.
“Tứ… Tứ Hỉ thúc, là ta!”