Chương 153 - Ám hiệu
Cả người Cẩu Đản cứng đờ, hai chân không ngừng run rẩy, chỉ thấy một một luồng sương trắng theo mùi tanh tưởi gay mũi chảy ra từ trong đũng quần Cẩu Đản.
Triệu Khách cau mày, trong mắt thoáng hiện ra mấy phần chán ghét, một chân đá văng Cẩu Đản, mắng: “Đồ ngu, đi theo ta làm gì?”
“Thôn trưởng dặn ta đi ra phía sau thôn đào hố, vừa đào xong thấy ngươi đi ra từ nhà Lý quả phụ, Tứ Hỉ thúc, ta…” Cẩu Đản im lặng một lúc lâu, dường như cuối cùng đã lấy được can đảm nói: “Tứ Hỉ thúc, Lý quả phụ đã ở với ta!”
Triệu Khách nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Cẩu Đản, khóe miệng giật giật: “Ngươi đi theo ta chỉ vì chuyện này?”
“Ừm hừ!”
Cẩu Đản nghiêm túc gật đầu.
Thấy thế, Triệu Khách không nhịn được thở sâu nhìn xung quanh, tiến lên vỗ vai Cẩu Đản, đợi sau khi thấy đống cỏ khô bên cạnh, Triệu Khách hơi híp mắt lại hỏi nhỏ: “Ngươi thật sự thích quả phụ này?”
“Thích, đời này ta chỉ có nàng! Mặc kệ trước đó nàng từng có cái gì với Vương bí thư chi bộ thôn, Triệu thọt, hay là thôn trưởng, còn có Tứ Hỉ thúc, ta đều thích nàng.”
“Ồ! Vậy à, vậy ngươi đi theo nàng đi.”
Triệu Khách còn chưa nói hết câu, con dao găm trên tay đã đâm vào sau lưng Cẩu Đản, một dao đâm thẳng vào trái tim Cẩu Đản, lưỡi dao khuấy mạnh một cái, chỉ thấy máu tươi phun ra tung tóe theo rãnh máu ở trên dao găm.
Cẩu Đản trợn to mắt, há hốc mồm, lấy ra một túi khăn ướt từ trong sách tem, dùng sức lau bàn tay như đang lo lắng mùi hôi thối trên người Cẩu Đản sẽ dính vào tay mình.
Thật ra hắn không muốn giết Cẩu Đản, nhưng ai bảo đứa nhỏ này lại thấy hắn đi ra từ nhà Lý quả phụ, tuy vẫn chưa thể xác định sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, hắn có phải trở về thôn này nữa không.
Nhưng Triệu Khách không muốn để lại tai họa ngầm gì ở chỗ này.
Sau khi nhìn đống cỏ khổ, Triệu Khách ném khăn ướt trên tay ra, xoay người nhanh chóng rời đi.
“Vù vù…”
Đã là tháng mười, cơn gió càng ngày càng lạnh, cảm giác lạnh như kim châm, lạnh băng đâm vào xương cốt người ta.
“Sạt sạt sạt…”
Một tràng tiếng động kỳ dị vang lên trong góc, không biết có mấy con chuột chui ra từ chỗ nào, lần theo mùi máu tươi bò lên trên đống cỏ khô cứ như đã ngửi được món ngon gì đó, hưng phấn kêu chít chít.
Đột nhiên lại nghe “soạt” một tiếng, một đôi tay đột nhiên thò ra từ phía dưới đống cỏ khô, sau khi bắt được con chuột trên đống cỏ khô, nhanh chóng kéo vào trong đống cỏ khô.
Không lâu sau, chỉ thấy Cẩu Đản chậm rãi bò ra từ trong đống cỏ khô, đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, nhếch môi mỉm cười, đứng lên sải bước rời đi.
“Sạt sạt sạt…”
Trời còn chưa sáng, hai bóng người một trước một sau sải bước đi trong rừng cây đen như mực, bước chân giẫm lên lá cây thật dày, dù đi nhẹ nhàng đến mức nào cũng vang lên tiếng lá khô vỡ nát.
Triệu Khách đi ở phía trước, tuy đi trong rừng cây vào ban đêm nhưng có Hoàng kim đồng, Triệu Khách cũng không lo không thấy mọi thứ.
Sau lưng hắn đeo một cái balo to màu xanh quân đội, nếu nhìn kỹ cái balo này sẽ phát hiện đây là cái mà Phùng Ba đeo trên lưng vào đêm đó, chỉ có điều sau đó Phùng Ba đuổi theo quái vật kia, kết quả bị Triệu Khách thu vào sách tem.
Trong đó không có quá nhiều đồ dùng, cũng chỉ có một ít phù chú không biết dùng như thế nào, còn có một ít bột phấn màu trắng.
Triệu Khách từng thử thu phù chú vào trong sách tem, dựa vào sách tem để xem đây là phù chú gì.
Tuy nhiên sau khi chuyển hóa, Triệu Khách lập tức thấy thất vọng, sau khi thu vào sách tem chỉ có một dòng ghi chú viết là phù chú chưa kích hoạt.
Hiển nhiên nếu muốn sử dụng những phù chú này, cần có thủ pháp và khẩu quyết đặc thù, sau khi kích hoạt mới có thể sử dụng.
Ngược lại sách tem đã đưa ra đáp án với những bột phấn màu trắng đó.
Hủ âm phấn: Có hiệu quả thương tổn cực lớn với sinh vật có âm khí rất nặng.
Thứ này cũng là một món đồ tốt với hắn, tuy không biết phải chế tạo như thế nào, nhưng một túi lớn này nặng ít nhất bảy, tám cân, hắn có thể dùng một lúc lâu.
Đương nhiên, những thứ này đều bị Triệu Khách chuyển vào trong sách tem, mặc dù phải làm dáng nhưng hắn chưa ngốc đến mức đeo balo nặng bảy tám cân leo núi.
Triệu Khách cầm một con dao bổ củi trong tay, chém ra một con đường nhỏ ở trong rừng cây, nhưng bởi vì thời tiết quá lạnh nên trên cơ bản cây cỏ trong rừng cây đều khô héo, cũng không đầy muỗi như trong rừng mưa nhiệt đới.
Cộng thêm Hơi thở tự nhiên, Triệu Khách như cá gặp nước ở chỗ này, hành động tự nhiên như thợ săn đã đánh dã thú ở trong núi cả nửa đời người.
Nhưng trong lòng Khâu Binh, dù Triệu Khách ngụy trang thế nào, hắn ta đã kiên định phân loại Triệu Khách thành loại nhân vật nguy hiểm như tàn dư của bọn cướp.
“Sạt!”
Lúc này, Khâu Binh đột nhiên cảm thấy dưới chân mềm nhũn, trong lòng thầm kêu không tốt, vội đưa tay muốn túm lấy thân cây xung quanh, nhưng chưa chờ hắn ta bám chặt lấy, thân cây đã gãy trước.
Nhưng cũng may ngay lúc này có một cánh tay nắm chặt tay Khâu Binh, trong đêm tối không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt Triệu Khách, nhưng đôi mắt sáng ngời có thần lại vô cùng rõ ràng.