Chương 154 - Ám hiệu (2)
Đưa tay kéo Khâu Binh lên từ trong vũng bùn, Triệu Khách cúi đầu thấy vùng bùn phía dưới cũng phải sâu ít nhất năm sáu mét.
Bùn đất xung quanh vũng bùn đông cứng hè ẩm ướt, lúc bóp sẽ thấy xốp như kem tươi, căn bản không tốn chút sức nào.
Trong núi rừng tích lũy lá khô quanh năm suốt tháng, dần dần đã che lại cái hố này, mặt ngoài trông như đất bằng, căn bản không nhìn ra đây là một cái bẫy.
Nếu thấy sự rơi xuống lại không có người giúp đỡ, muốn trèo lên sẽ rất khó khăn, thậm chí trong quá trình leo lên chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ khiến bùn đất bị sụp đổ, trực tiếp chôn sống người ở trong đó.
Trong rừng núi này còn có rất nhiều loại cạm bẫy thiên nhiên thế này, nếu không phải Triệu Khách dựa vào Hoàng kim đồng và Lôi Mẫu, có lẽ đổi lại là người bình thường, không phải lạc đường trong vùng núi thẳm thì cũng rơi vào trong vũng bùn.
“Đáng chết, ta nghĩ mãi mà không rõ, tại sao ngươi phải đi đường ban đêm.”
Khâu Binh ngồi dưới đất kéo ống quần ra, chỉ thấy một vết thương kéo dài từ gót chân đến vị trí đầu gối, máu tươi đã sắp nhuộm đỏ ống quần.
“Xem ra ngươi cũng không vội lắm?”
Sau khi Triệu Khách nghe Khâu Binh nói vậy, không nhịn được cau mày, giọng nói mang theo vẻ trêu chọc dò hỏi.
Tuy Khâu Binh không am hiểu cách nói chuyện nhưng hắn ta cũng không ngốc, từ đầu đến cuối vẫn giữ được sự cảnh giác và đề phòng với Triệu Khách.
Sau khi nghe Triệu Khách nói vậy cũng không trả lời, chỉ nhanh chóng lấy băng vải ra, quấn chặt vết thương.
Thấy Khâu Binh không trả lời, Triệu Khách cũng không tiếp tục vặn hỏi, tâm lý đề phòng của loại người này rất mạnh, cộng thêm ý chí lực rất kiên định, trừ khi đúng lúc hắn ta thả lỏng tinh thần, nếu không Quỷ hoặc cũng không thể làm gì hắn ta.
Về phần tại sao đi đường vào ban đêm, thật ra phần lớn là Triệu Khách đang lo lắng bốn người đưa thư ở trong thôn, cộng thêm hài tử kia có khoảng năm người, trong đó ba người đã lộ, Triệu Khách cảm thấy ba người này không có uy hiếp quá lớn với mình.
Thứ thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy áp lực, vẫn là hai người đưa thư đang trốn trong bóng đêm, hai ngày qua trong thôn xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai người này vẫn còn trốn rất kỹ, hoặc là rất gà, hoặc là cao thủ hiểu rõ quy tắc.
Hắn muốn bảo đảm có thể né tránh tầm mắt của bọn họ, ban đêm mới là minh hữu lớn nhất của hắn.
Có Dạ giáp cộng thêm Hơi thở tự nhiên, Hoàng kim đồng và Lôi Mẫu giúp đỡ, nếu đối phương đuổi theo, hắn hoàn toàn có thể chiếm được sự chủ động.
Thậm chí, Triệu Khách có sự chờ mong, chờ mong có người đuổi theo, để hắn dựa vào ưu thế mặt đất để diệt hắn ta.
Nhưng theo sắc trời càng ngày càng sáng, sự chờ mong và chút thủ đoạn nhỏ của Triệu Khách đã thất bại.
“Ừm, bên kia là hướng tây nam.”
Khâu Binh dừng lại cầm bản đồ và kim chỉ nam trên tay, sau khi cẩn thận so sánh phương hướng sơn mạch xung quanh, chỉ vào một ngọn núi nơi xa nói.
Trông sơn phong có vẻ rất gần, nhưng thật sự đi qua đó cũng không dễ dàng như vậy.
Khâu Binh đã không vội vàng, đương nhiên Triệu Khách không thể vội vàng hơn hắn ta, lấy ra một miếng thịt cá Empurau và một cốc nước trà nóng hổi, ngồi bên cạnh vừa ăn vừa uống.
Nếu nói điểm thần kỳ nhất của sách tem, chắc chắn là mục có thể giữ ấm vĩnh viễn này, lúc bỏ vào có nhiệt độ gì, lúc lấy ra sẽ có nhiệt độ đó.
Đảm bảo mình vĩnh viễn có thể được ăn món ngon có cảm giác tốt nhất, hương vị ngon nhất.
“Nếm thử đi!”
Triệu Khách thấy Khâu Binh đứng bên cạnh nuốt nước miếng, rất hào phòng đưa thịt cá trên tay tới.
“Không cần, ta có mang lương khô!”
Khâu Binh lắc đầu quay lưng về phía Triệu Khách, không biết đang gặm cái gì nhưng có thể nghe được tiếng nhai nuốt “răng rắc” ở trong miệng Khâu Binh.
Triệu Khách nhìn lên không biết gia hỏa này trộm được lõi ngô ở đâu ra, cầm trong tay bắt đầu gặm.
Loại lõi ngô này đều là mấy lõi ngô được đặt trong sân phơi, cứng rắn không khác gì cục đá, lại bị Khâu Binh coi là lương khô.
Thấy thế, Triệu Khách không những không thấy buồn cười, ngược lại trong lòng còn cảm thấy bội phục cái tên tính tình ngay thẳng này.
Hắn ta như một người được đúc từ sắt, chưa từng buông bỏ sự đề phòng và cảnh giác, Triệu Khách thấy vết thương do đạn bắn ở trên mặt hắn ta càng giống một loại huân chương.
Triệu Khách cũng không khuyên hắn ta nữa, chờ hắn ta ăn no rồi hai người tiếp tục lên đường.
Cho đến khi trời sắp tối, hai người mới chạy tới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên, Triệu Khách chưa bao giờ cảm thấy ngọn núi này lại cao như vậy.
“Ngươi xác định ngươi không tìm sai chỗ?”
Triệu Khách đánh giá hai bên một chút, mặc dù ngọn núi này khá cao nhưng thật ra dáng vẻ không khác mấy đỉnh núi xung quanh là bao.
Ngay cả Triệu Khách cũng có thể cảm nhận được tâm trạng kích động trên người hắn ta, nhưng loại kích động này lại cho người ta cảm giác giống tức giận hơn.
Nhưng lúc loại tâm trạng này sắp bộc phát lại bị Khâu Binh đè xuống, ánh mắt của hắn ta nhanh chóng khôi phục sự cảnh giác của ngày xưa.
Hai người đi lên núi theo đường núi, không nhìn bầu trời đã sắp tối đen, hai người đi đến bên cạnh một hồ nước rồi dừng lại.