Chương 155 - Cá nheo
Triệu Khách ngồi dưới đất lau mồ hôi trên trán, nhìn quanh một vòng, đây cũng là một nơi hoang sơn dã lĩnh.
Nước suối chạy xuống theo phiến đá trên núi, hình thành một đầm nước ở chỗ này, phía trên có lá khô và lục bình xanh mơn mởn, Triệu Khách còn có thể nhìn thấy bóng dáng một vài con cá thoáng lên rồi biến mất ở dưới nước, đây là động vật sống duy nhất ngoại trừ chim chóc mà hắn thấy từ lúc lên núi đến nay.
Ngoại trừ cái đó ra, hai người căn bản không thấy bất kỳ dấu vết nào liên quan đến Trương Hải Dương.
Thậm chí Triệu Khách còn hơi nghi ngờ, có phải Khâu Binh nhận nhầm đường không, chỗ trước mắt còn chả có cả cứt chim, Triệu Khách thật sự không nghĩ ra nơi này có thể có di tích gì.
“Không thể nào, chắc chắn là nơi này.”
Nhưng thái độ của Khâu Binh lại rất kiên định, thấy thế Triệu Khách cũng không để ý đến hắn ta nữa, sau khi lấy ấm nước ra uống mấy ngụm lại đưa ấm nước cho Khâu Binh.
“Không cần!”
Khâu Binh nhìn ấm nước lại không nhận lấy, mà đi đến bên cạnh hồ nước trước mặt, uống mấy ngụm nước trong.
Sau khi uống hai ngụm nước lớn, Khâu Binh cảm thấy cả người có tinh thần hơn, đúng lúc này ánh mắt Khâu Binh đột nhiên nhìn lướt qua đống đá chồng chất bên cạnh.
Đợi sau khi nhìn rõ ràng sự kỳ lạ của đống đá này, đôi mắt Khâu Binh lập tức sáng ngời, nhanh chóng đi lên trước quan sát thật kỹ, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, nói: “Không sai, giáo sư từng đến nơi này, ngươi xem!”
Triệu Khách bước tới nhìn, đây chỉ là một đống đá vụn, cũng không thấy cái gì.
“Đây là mật mã của ta và giáo sư, dựng thẳng từng viên đá từ lớn đến nhỏ sắp xếp thành hình chữ cái, những cục đá nhỏ nằm ngang đại diện cho chữ số.”
Sau khi Khâu Binh giải thích như vậy, Triệu Khách nhìn lại thật sự thấy những tảng đá trước mắt có vẻ tán loạn, nhưng trên thực tế cũng được người ta đặt rất cẩn thận, không nhìn kỹ căn bản không nhận ra, thậm chí có nhận ra cũng chưa chắc hiểu được hàm ý trong đó.
Bởi vì muốn giải mật mã cần cuốn sách mật mã riêng, chỉ thấy Khâu Binh lấy ra quyển mật mã từ trong ngực, so sánh với trình tự sắp xếp trên tảng đá, giải mã từng chữ một.
Thật ra Trương Hải Dương để lại rất ít tin tức, chỉ có hai chữ, sau khi Khâu Binh tìm ra hai chữ này, Triệu Khách và Khâu Binh đều ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía đầm nước sau lưng, ngạc nhiên nhìn nhau đồng thanh nói: “Đường thủy?”
“Ngươi xác định không phiên dịch sai chứ?”
Triệu Khách cầm nhánh cây khuấy nước ở bên cạnh đầm, nhẹ nhàng khuấy một cái, phía dưới trở nên đục ngầu không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chẳng lẽ ý của Trương Hải Dương, đầm nước này là cửa vào?
Không biết có đúng Triệu Khách nghi ngờ không, mà là cả quãng đường lặn xuống đầy sự nguy hiểm không thể biết trước, dù hắn có hít thở thật sâu cũng chỉ có thể nín thở được ba phút.
Cân nhắc đến trong quá trình ngươi vận động trong nước, không chỉ tiêu hao thể lực, còn khiến ngươi tiêu hao dưỡng khí, giảm ba phút còn một nửa, nhiều nhất chỉ có thể chịu được một phút rưỡi, nếu không thể bơi ra ngoài thật sự đang tự tìm đường chết.
“Không sai, chỉ có ta và giáo sư biết loại mật mã này, giáo sư không chỉ là tiến sĩ kỹ thuật kiến trúc và khảo cổ học, còn là cao thủ phong thủy, nếu hắn nói ở phía dưới, tám chín phần mười không sai được, hơn nữa…”
Khâu Binh nói xong lời cuối cùng không tiếp tục nói thêm gì nữa, nhưng hắn ta chắc chắn cửa vào ở ngay phía dưới hồ nước.
Triệu Khách nhìn hồ nước một chút, sau khi do dự một lúc, nghiến răng quyết định phải đi xuống, nhưng trước khi xuống hắn muốn xem rốt cuộc tình huống phía dưới như thế nào.
“Được, ta đi vệ sinh trước.”
Triệu Khách giả vờ như muốn đi vệ sinh, dự định dùng Hư không nhãn xem tình hình như thế nào trước đó rồi lại nói, hắn tùy ý tìm một bụi cỏ rồi ngồi xổm ở bên trong bụi cỏ, Triệu Khách kích hoạt tròng mắt hư không.
Nếu không phải quan trọng, Triệu Khách thật sự không muốn sử dụng tròng mắt hư không.
Mỗi một lần kích hoạt tròng mắt hư không đều tốn 3 điểm bưu điện.
Lần trước bị Tam Linh cô nãi nãi phá mất một cái, hắn bị phản phệ, trừ thêm 3 điểm bưu điện ngoài định mức.
Hắn chỉ sử dụng tròng mắt hư không hai lần, cộng số tiêu hao đã đến đến mức độ 9 điểm bưu điện, trái tim Triệu Khách đang rỉ máu.
Nếu không phải vì tròng mắt hư không tăng thêm động thái thị giác, Triệu Khách đã sớm đổi con tem này đi cho xong.
Sau khi gọi ra tròng mắt hư không, Triệu Khách chỉ thấy tròng mắt màu xanh lam nhanh chóng xuyên qua bụi cỏ, tiến vào trong đầm nước.
Bởi vì đặc điểm tròng mắt hư không thuộc về hư vô, tốc độ di chuyển trong nước không chịu ảnh hưởng.
Ánh mắt liếc qua thấy chỗ sâu trong đầm nước như có một cái hố lớn, thoạt nhìn cái hố lớn này không giống tự nhiên xuất hiện, càng giống một cái ống xi măng hơn.
Thấy thế, Triệu Khách thao túng tròng mắt hư không nhanh chóng di chuyển qua đó, bên trong rất tối nhưng vẫn loáng thoáng thấy được con đường phía trước.
Nhưng càng đi sâu hơn, trái tim Triệu Khách cũng dần chìm xuống, quá dài, chỉ dựa vào chút kỹ năng bơi này của bọn họ mà muốn chui vào từ nơi này, có lẽ bơi được một nửa đã chết.
Đến lúc đó bơi ngược về cũng là một con đường chết.