Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 156 - Cá nheo (2)

Chương 156 - Cá nheo (2)


Triệu Khách mượn thị giác của tròng mắt hư không, không ngừng đi về phía trước thăm dò trong bóng tối, lúc này Triệu Khách thấy hình như phía trước có thứ gì đó đen sì rất mơ hồ, không nhìn rõ lắm.
Nhưng theo Triệu Khách càng bơi càng gần, chỉ thấy luồng sương đen trước mắt nhẹ nhàng sôi trào một cái, “xẹt” một con cá nheo hình thể dài rộng đột nhiên chui ra từ bên trong.
“ĐM!”
Cá nheo đột nhiên xuất hiện khiến Triệu Khách giật mình, đang định tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt Triệu Khách lướt qua, sắc mặt bản tôn Triệu Khách ở bên ngoài đầm nước đột nhiên trắng bệch.
Trái tim đột nhiên siết chặt như có một bàn tay đang nắm lấy trái tim hắn.
Trong thông đạo như ống nước trước mặt, một khuôn mặt người đã bị thối rữa gần hết hiện ra trong sương đen, không có mũi, trên mặt chỉ còn lại xương cốt, hốc mắt trống rỗng khiến sau lưng Triệu Khách trở nên lạnh lẽo.
Qua một lúc lâu, Triệu Khách mới tỉnh táo lại biết đây là một cái xác, không biết tại sao lại ở trong đường ống, trên cơ bản thịt trên cái xác đã bị cá nheo ăn sạch sẽ.
Về phần một đoàn sương đen, đó là tóc của người này, mái tóc dài như thế, Triệu Khách đoán đây chắc là xác một nữ nhân.
Sau khi vượt qua cái xác, không bao xa là một lối ra, đi lên từ trên mặt nước, Triệu Khách thấy đầu bên kia lại là một thông đạo giống như hầm trú ẩn nhân tạo.
“Xem ra trong tư liệu nói không sai, bên trong đỉnh núi này thật sự bị Quỷ tử đào rỗng rồi.”
Triệu Khách thử tiếp tục thăm dò về phía trước nhưng phát hiện hình như khoảng cách hơi xa, việc khống chế tròng mắt hư không cũng trở nên cố hết sức.
Tuy tròng mắt hư không không bị hạn chế cự ly, nhưng càng xa sẽ cần sức khống chế càng chuẩn xác hơn, bây giờ hắn có thể làm đến trình độ này, cũng dựa vào “Khôi lỗi sư” tăng thêm khống chế chuẩn xác, mới có thể đạt được khoảng cách như vậy, hiển nhiên không thể xa hơn được nữa.
Thu hồi tròng mắt hư không, Triệu Khách đưa tay xoa hai bắp đùi hơi run rẩy của mình, chậm rãi đi ra từ trong bụi cỏ.
“Cho ngươi! Ta còn tưởng ngươi chạy rồi chứ.”
Khâu Binh nói xong câu này ném một thứ cho Triệu Khách, Triệu Khách cầm lấy nhìn là hai cái da rắn khô quắt, Triệu Khách không cần nhìn kỹ, chỉ dựa vào mùi tanh của đất ở bên trên đã biết, cái này mới được lột ra từ rắn sống.
Thì ra, ngay trong khoảng thời gian Triệu Khách dùng tròng mắt hư không dò đường, Khâu Binh cũng không rảnh rỗi, là một lão binh, kỹ năng sinh tồn cũng khá cứng rắn.
Hắn ta phát hiện gần đó có ổ rắn, liền làm thịt tất cả rắn trong đó, chỉ cần cho đầy không khí vào bên trong, có thể sử dụng như một bình khí tạm thời.
Đương nhiên trong da một con rắn không giữ được bao nhiêu, nhưng vẫn có thể thêm một hơi.
“Ngươi thật sự là một thiên tài!”
Triệu Khách nhìn da rắn trên tay, lại đi đến bên cạnh hồ nước tiến hành xử lý thêm một chút nữa.
Không còn cách nào, mùi tanh trên da rắn quá nồng, hắn cũng không muốn hít một hơi, trong miệng đầy mùi tanh của đất.
Hai người xử lý tốt da rắn, cho đủ khí vào bên trong, buộc thòng lọng ở một đầu, đến lúc đó chỉ cần ngậm vào trong mồm rồi mở da rắn ra là có thể ép không khí vào trong miệng.
Triệu Khách nhét hai cái ở trên người, nhưng nhân lúc Khâu Binh không phát hiện, vụng trộm ném thêm mấy cái da rắn đầy không khí vào trong sách tem, dùng để đề phòng.
“Này, chắc chắn trong nước rất lạnh, ăn chút gì rồi xuống, ta bắt được một con cá nheo, mỗi người một nửa thì thế nào?”
Lúc này, Khâu Binh lấy ra một con cá nheo lớn dùng lá cây bọc lại từ bên cạnh, nhìn kích cỡ phải nặng ít nhất hơn mười cân, cũng không biết hắn ta làm thế nào mà bắt được, hai ba cái cắt con cá ra, đốt đuốc lên dự định ăn no rồi lại đi.
Đồng thời, Khâu Binh vẫn không quên tiện thể nhắc một câu, mời Triệu Khách cùng ăn, bởi vì sau khi xuống nước, chắc chắn đồ ăn của hai người ở trong balo đều bị thấm nước. Hắn ta không cảm thấy những đồ ăn của Triệu Khách bị ngâm nước lạnh còn có hương vị gì, vì vậy đề nghị bây giờ Triệu Khách ăn nhiều một chút.
Triệu Khách nhìn con cá nheo một chút, khóe miệng hơi giật giật, lập tức lắc đầu nói: “Không cần, ngươi tự thưởng thức đi.”
“Tùy ngươi!”
Khâu Binh không để ý tới Triệu Khách, vùi đầu há to miệng ăn, sau khi ăn no rồi, hai người nghỉ ngơi dưỡng sức một chút rồi quyết định xuống nước.
Trước khi xuống nước, Triệu Khách không quên dùng một cách rất mơ hồ để nhắc nhở Khâu Binh trước, trong lòng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cho Khâu Binh, mong rằng sau khi nhìn thấy cái xác kia đừng có nôn đến ngất.
“Phù phù!”
Hai người lần lượt nhảy xuống nước, đầu tiên không nhịn được rùng mình một cái, vào thời điểm này nước trên núi đã lạnh thấu xương.
Triệu Khách bơi ở phía trước dẫn đường, đương nhiên cũng lo lắng sau khi Khâu Binh nhìn thấy xác chết, phản ứng quá lớn khiến hắn cũng gặp xui xẻo theo.
Bơi dọc theo con đường đã thăm dò vào vừa rồi, Triệu Khách thấy cái ống xi măng kia, ống xi măng kia chỉ có thể để một người bò vào bên trong, không gian rất hẹp, muốn quay lại cũng khó khăn, sau khi Triệu Khách chỉ chỉ, lại bơi vào trước.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất