Chương 157 - Thái giám
Khác với những thứ mà tròng mắt hư không thấy trước đó, Triệu Khách có Hoàng kim đồng có thể nhìn rất rõ ràng dưới nước, thỉnh thoảng sẽ có từng con cá nheo béo múp bơi từ trong đường ống xi măng này ra ngoài, Triệu Khách đoán những con cá nheo này đã coi đây là sào huyệt của mình.
Sau khi hút hết hai cái da rắn, Triệu Khách dần nhìn thấy cái xác kia, một mái tóc đen sì lay động trong nước như rong rêu.
Nếu không phải hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, đổi lại là người khác chắc chắn sẽ hoảng sợ muốn chết ở chỗ này, Triệu Khách cúi đầu nhìn Khâu Binh, hiển nhiên hắn ta cũng phát hiện cái xác, dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt Khâu Binh trắng bệch, há miệng muốn nôn thịt cá đã ăn trước đó ra ngoài.
Hắn ta nôn ra cũng không sao, nhưng những con cá nheo kia ngửi thấy mùi, nhanh chóng chen chúc về phía này.
“Không tốt!”
Triệu Khách thấy thế vẻ mặt tối tăm, vội vàng vẫy tay để Khâu Binh đi nhanh lên, hình thể những con cá nheo này rất dài rộng, nếu để bọn chúng chen chúc vào chỗ này, căn bản không thể bơi được nữa, đến lúc đó hai người đều phải chết.
Triệu Khách chen qua cái xác này, trợn mắt nhanh chóng bò về phía trước, nhưng đúng lúc này Triệu Khách đột nhiên cảm thấy sau chân mình nặng nề, hình như có thứ gì đó đang kéo hắn.
“Khâu Binh?”
Trong lòng Triệu Khách căng thẳng, nhưng chờ sau khi hắn quay lại, thấy đó không phải Khâu Binh, mà là tay của cái xác kia đang bắt lấy cổ chân hắn.
Mái tóc dài lay động, hốc mắt trống rỗng dần rõ ràng, không biết vì sao Triệu Khách đột nhiên có cảm giác nàng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Triệu Khách ngơ ngác nhìn nàng, từ da đầu đến gót chân đều tê dại, “ùng ục ục” Triệu Khách nhả một hơi ra khỏi miệng, đến khi sặc hai ngụm nước lạnh mới tỉnh táo lại.
“Đáng chết!”
Mặc kệ nàng là người hay quỷ, ánh mắt Triệu Khách lập tức tối tăm, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm: “Bình tĩnh, bình tĩnh, tuyệt đối không được hoảng sợ!”
Hắn biết càng đến lúc này càng không thể hoảng sợ, nếu không người chết sẽ là mình.
Sợ hãi đến cực hạn sẽ là tức giận, có lẽ trên tay đã không còn nhiều không khí lắm, cũng có lẽ Triệu Khách bị ánh mắt trống rỗng kia nhìn chằm chằm đến hoảng sợ.
Hắn nghiến răng đá vào mặt đầu lâu khô quắt, đá một cái chỉ thấy đầu lâu khô nứt ra, cảm giác như đang giẫm lên một đống bùn nhão.
Thấy thế, trong lòng Triệu Khách vui vẻ, đồng thời muốn đá nát cái tay khô đáng chết ở trên cổ chân, nhưng sau khi dùng sức đá mấy cái, trong lòng Triệu Khách lập tức lạnh lẽo.
Sau khi đạp cái tay kia mấy lần, chẳng những không buông ra, ngược lại càng ngày càng siết chặt.
Không gian trong đường ống xi măng này rất nhỏ, thân thể Triệu Khách chỉ có thể bò đi, muốn xoay người cũng không được, tem năng lực trên tay hắn hoàn toàn không thi triển được trong hoàn cảnh chật hẹp thế này.
Lại lấy ra một cái da rắn từ trong sách tem, sau khi hút khô không khí bên trong, Triệu Khách để bản thân bình tĩnh lại.
Nhưng lúc này lại thấy bên cạnh không ngừng có bóng đen đè tới, là những con cá nheo kia.
Phải biết rằng bản thân loài cá này là một loại động vật không não, chỉ cần có mấy con cá tụ tập sẽ nhanh chóng hấp dẫn tất cả những con cá xung quanh đến, cho dù không có đồ ăn cũng có thể cứng rắn bu lại một đống lắc lư một lúc lâu mới giải tán.
Vốn đường ống này đã hẹp, bị những con cá nheo này chèn ép, căn bản không thể nhanh chóng leo ra ngoài.
“Đáng chết, sớm biết vậy, nên đổi lấy một con tem loại công kích giống với ma pháp!”
Hắn đổi lấy ba con tem, mặc dù đã chuẩn bị cẩn thận nhưng Triệu Khách không ngờ lại xuất hiện tình huống này.
Phi đao thuật cũng không thi triển được ở trong nước, chẳng lẽ hắn phải chết ở đây?
“Ùng ục ục…”
Đúng vào lúc này, Triệu Khách đột nhiên thấy một đôi tay vươn ra từ trong mái tóc dài của bộ xương khô, chộp lấy cổ tay của bộ xương khô, không ngừng dùng sức xoay.
“Khâu Binh!”
Hắn không thấy mặt Khâu Binh, vì sau lưng hắn đã tụ tập rất nhiều cá nheo, cả người Khâu Binh đã bị nhốt ở trong đó, đã rơi vào tình trạng tiến chẳng được, lùi không xong.
“Rầm!”
Một đoàn nước bị bầy cá nheo đè ép thành vô số bong bóng nhỏ vụn, trôi nổi qua trước mặt Triệu Khách, Triệu Khách thấy thế cau chặt lông mày, dùng sức đạp mấy lần ra sau.
Chỉ thấy cuối cùng cái tay khô kia đã bị vặn gãy, Triệu Khách thấy thế nhanh chóng bơi về phía trước.
“Soạt!”
Trên mặt nước tung tóe một khoảng bọt nước, Triệu Khách giãy giụa thò đầu ra từ trong nước, há to miệng hít sâu vào hơi, dường như cả người đều sống lại bên bờ cái chết.
“Phù phù phù phù…”
Sau khi liên tục hít sâu mấy hơi, Triệu Khách lại lặn xuống, một lần nữa chui về, đồng thời trên tay xuất hiện một cái trường côn đen nhánh.
Đợi sau khi bơi đến cửa động, Triệu Khách luồn trường côn vào trong đường ống xi măng, nhanh chóng văn vẹo phần đuôi cây gậy mấy cái, chỉ thấy trường côn trên tay Triệu Khách bắt đầu biến nhỏ biến dài từng chút xíu, cho đến khi kéo dài vào sâu trong đường ống.
Cây côn đa dụng này dùng chất liệu rất đặc thù, không ngừng kéo dài cũng đang không ngừng biến nhỏ, Triệu Khách xoay cơ quan phần đuôi đến tận cùng, cây gậy gần như chỉ có kích cỡ khoảng hai ngón cái.