Chương 162 - Giết ngược (2)
Lúc này, Triệu Khách đi ra từ trong bóng tối ở một bên khác, thấy xác nữ tuyệt đối không thể đứng lên nữa ở trên mặt đất, không nhịn được thở phào một hơi.
Tơ đao trước mắt là tem đặc thù đầu tiên mà Triệu Khách đổi lại.
Tem đặc thù: Túi độc tri chu
Thu thập tem này có thể sử dụng mồ hôi, nước bọt và máu của mình để kéo thành tơ đao hình thoi sắc bén.
(Chú thích: Phẩm chất trình độ tơ đao phải xem năng lực khống chế của người sử dụng)
Năng lực đặc thù: Kịch độc
Tiêu hao 1 điểm bưu điện kích hoạt năng lực này, có thể khiến tơ đao sinh ra độc tố tê liệt rất mạnh mẽ.
Vừa rồi trông hắn có vẻ đang chật vật chạy trốn giữ mạng, thật ra không ngừng lôi kéo ra tơ đao dài nhỏ ở trên ngón tay, thật ra việc kéo tơ này cần kỹ thuật, đối với đầu bếp đã chuyển nghề, hoàn toàn không phải nói chơi.
Cho dù Triệu Khách không dựa vào năng lực khống chế chuẩn xác của Khôi lỗi sư, cũng có thể nhanh chóng hoàn thành, chứ đừng nói đến Khôi lỗi sư đã tăng thêm sự khống chế chuẩn xác.
Về phần phi đao mà hắn bắn ra, thật ra mục đích thật sự của Triệu Khách là dựa vào phi đao giúp mình lôi kéo bện tốt tơ đao.
Chỉ thấy Triệu Khách đi lên trước, rút ra một thanh phi đao ra khỏi khe hở mặt đất, phần đuôi phi đao quấn quanh một sợi tơ gần như không thấy được.
Hai thanh phi đao khác cũng có, chỉ có điều sợi tơ bên trên quá nhỏ, trừ khi có năng lực đặc thù nào đó, nếu không tuyệt đối không thể phát hiện được.
Tại sao hắn lại biến mất, đó là con tem thứ hai mà hắn đổi lấy, cũng là con tem đắt nhất trong số ba con tem.
Tem đặc thù: Huyết linh châu
Thu thập con tem này năng lực hồi phục của ngươi sẽ tăng lên 50%
Năng lực đặc thù: Huyết độn thuật
Tiêu hao 2 điểm bưu điện, sau khi kích hoạt lấy phạm vi đường kính 50m xung quanh ngươi, lấy máu của ngươi làm tọa độ để tiến hành một lần truyền tống.
Thời gian cold-down: 8 tiếng
(Chú thích: Huyết độn thuật cần dùng máu của ngươi để làm tọa độ, nhất định máu phải giữ được sự ướt át tươi mới trong khoảng thời gian tồn tại, nếu máu khô cạn sẽ khiến tọa độ vô hiệu, đồng thời vẫn khấu trừ điểm bưu điện)
Con tem này là một trong những át chủ bài giữ mạng mà Triệu Khách chuẩn bị cho bản thân, nhưng có rất nhiều hạn chế, ví dụ như phạm vi truyền tống chỉ có đường kính 50m.
Khoảng cách này khá nhỏ với người muốn chạy trốn giữ mạng.
Tiếp theo còn cần máu làm tọa độ, lại là một sự hạn chế.
Đương nhiên cũng có lợi ích giống vậy, đó là tiêu hao ít điểm bưu điện, hơn nữa sau khi nâng cao năng hồi phục, năng lực sinh tồn của hắn cũng được tăng lên rất nhiều.
Đương nhiên, cuối cùng nếu không phải có hai sự hạn chế này, có lẽ Triệu Khách chưa chắc có thể dùng điểm bưu điện trên tay mình để đổi được loại tem này.
Thu lại số Hàng ma phi đao đã bắn ra trước đó, Triệu Khách nhân lúc mấy cái xác bên kia còn chưa đuổi đến chỗ mình, nhanh chóng xoay người rời đi.
Ngay lúc Triệu Khách dự định rời đi, chỉ thấy một cánh tay đột nhiên thò ra từ căn phòng bên cạnh, túm lấy cổ tay Triệu Khách!
“Đừng nhúc nhích!”
Họng súng đen ngòm thò ra từ trong khe cửa đè vào trên ngực Triệu Khách.
“Là ngươi!” Triệu Khách quay sang, không nhịn được thấy bất ngờ.
Trong khe cửa tối đen, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Triệu Khách, khuôn mặt tái nhợt dọa người, một tay cầm súng, tay kia run rẩy chỉ qua, dường như việc này đã khiến hắn ta dùng hết sức lực.
“Ngươi là ai!”
Phùng Ba thở sâu chậm rãi buông cổ tay Triệu Khách ra, con ngươi nhìn chằm chằm Triệu Khách như gặp kẻ địch mạnh.
“Ba Tử, sao ngươi không nhận ra Tứ Hỉ thúc rồi hả?” Triệu Khách chậm rãi giơ hai tay lên, ra hiệu mình không có bất kỳ sự uy hiếp gì.
Nhưng Phùng Ba lại lắc đầu, ánh mắt nhìn khuôn mặt chịu đủ sương gió của Triệu Khách, hắn ta rất khó tin tưởng nam nhân trước mắt là thợ săn Trần Tứ Hỉ mà hắn ta quen thuộc.
“Ngươi không phải! Tứ Hỉ thúc chỉ là một thợ săn, sẽ không có những thủ đoạn vừa rồi như ngươi, rốt cuộc ngươi là ai, là người hay quỷ! Hay là… Linh vật!”
Phùng Ba nhìn Trần Tứ Hỉ trước mặt thấy vô cùng nghi ngờ, có khi nào là Linh vật nhập hồn hoặc là bị quỷ hồn đoạt xác, nếu không chẳng thể giải thích được tất cả những việc mà hắn ta vừa tận mắt nhìn thấy.
Triệu Khách không trả lời Phùng Ba, ánh mắt cẩn thận quan sát căn phòng mà Phùng Ba đang ẩn nấp, đợi sau khi thấy lỗ máu ở bụng Phùng Ba, Triệu Khách cau mày nói: “Vết thương của ngươi rất nặng, tiếp tục như vậy sẽ không chống đỡ được bao lâu.”
Phùng Ba cúi đầu nhìn vết thương ở bụng mình một chút, lập tức chống họng súng vào trước ngực Triệu Khách nói: “Đừng nói nhảm, nói cho ta biết ngươi là ai?”
“Ta?”
Triệu Khách cau mày, trên mặt nở nụ cười giản dị: “Ta đương nhiên là Tứ Hỉ thúc của ngươi.”
“Ngươi… Ngươi… Lừa… Lừa người.”
Phùng Ba càng nói càng không có sức, máu chảy ra quá nhiều, từng cảm giác lạnh lẽo khiến đôi chân Phùng Ba như nhũn ra.
Thấy thế, ngón tay Triệu Khách nhẹ nhàng đẩy ra họng súng đang đè ở trước ngực mình, đôi mắt híp lại, vung tay đẩy Phùng Ba ngã xuống đất.