Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 175 - Quan tài (3)

Chương 175 - Quan tài (3)


Thấy cảnh này, Triệu Khách không nhịn được hít một hơi lạnh, cảm giác da đầu cũng không nhịn được run lên từng cơn, nhưng chờ sau khi Triệu Khách cẩn thận nhìn, phát hiện hình như đây chỉ là một đôi giày cũ nát.
Thấy thế, Triệu Khách dứt khoát tiến lên cẩn thận nhìn cho rõ ràng, lúc này nhìn mới phát hiện, thì ra không biết vì nguyên nhân gì mà bên trong chiếc quan tài này lại trống không.
Điều này trong lòng Triệu Khách lập tức thở hắt ra, nếu trống không vậy Triệu Khách dứt khoát mở quan tài ra nhìn kỹ một chút, phát hiện hình như bên trái quan tài có một cái lỗ thủng, dấu vết như bị chuột gặm.
Trong quan tài còn có một đống phân chuột khô queo, cùng một bộ hài cốt bị gặm chỉ còn lại bộ xương.
Xem ra đây cũng chỉ là chuyện xui xẻo, không biết vì sao lại có một con chuột chạy vào trong quan tài, kết quả ăn sạch sẽ xác chết, gặm ra một lỗ thủng chạy ra ngoài.
Triệu Khách nhìn qua định rời đi, nhưng bước chân còn chưa đi được một bước nào, hơi nhếch mũi lên, một mùi máu tươi nồng nặc truyền tới từ một ngã rẽ khác.
“Có người!”
Trong lòng Triệu Khách căng thẳng, nghe được tiếng bước chân dồn dập từ một bên ngã rẽ khác, hắn nhanh chóng trốn vào trong bóng tối.
Một tràng tiếng bước chân dồn dập, điều bất ngờ là người chạy ra từ trong ngã tư không phải đám Linh cô nãi nãi, mà là bốn người Cẩu Đản, Từ Kiều, Chu Phú Quý và Vương Đông Lượng.
Trong đó trên người Cẩu Đản đầy máu, Vương Đông Lượng và Chu Phú Quý cũng không tốt hơn là bao, đặc biệt là Vương Đông Lượng đã mất nửa cánh tay, khuôn mặt trắng bệch dọa người.
“Ta… Ta chạy không nổi nữa!” Từ Kiều giữ chặt cánh tay Cẩu Đản quát lên.
“Tiện nhân!”
Nhưng Cẩu Đản thấy thế, xoay tay tát một cái vào trên mặt Từ Kiều, mắng: “Tiện tỳ này, có phải ngươi cùng Trương Hải Dương đặt bẫy, lừa lão tử không.”
“Ta… Ta… Không biết.”
Vẻ mặt Từ Kiều bàng hoàng, dáng vẻ mất hồn, hoàn toàn không biết làm thế nào mới được, chỉ có thể liều mạng giải thích.
“Làm sao bây giờ?”
Vương Đông Lượng ngẩng đầu, thở không ra hơi, đồng thời lấy ra thuốc khôi phục nhanh chóng ở trong sách tem uống hết sạch, tuy không thể khôi phục cái tay cụt nhưng ít ra có thể cầm máu.
Lập trường của Trương Hải Dương khiến nhiệm vụ chính tuyến thay đổi, Tôn Thủ Quốc cũng mất tích một cách khó hiểu, Vương Đông Lượng gãy mất một cánh tay, hiển nhiên cũng tổn thất nặng nề.
Về phần Chu Phú Quý kia… Cẩu Đản đã không trông cậy vào thằng người mới ngu si này, ngoại trừ có chút sức lực, căn bản không thấy hắn ta thi triển năng lực gì.
“Đi tiếp, biết đâu có thể tìm ra con đường khác.”
Cẩu Đản khẽ cắn môi, sau khi nhìn ngã rẽ hai bên quyết định đi về một phương hướng khác.
Lúc này, Từ Kiều giãy giụa đứng lên nhưng bị Cẩu Đản đạp ngã trên mặt đất, Vương Đông Lượng đứng bên cạnh thấy thế, tiến lên trước nói: “Chờ chút, để nàng kéo dài thời gian.”
Cẩu Đản nghe vậy hơi do dự, sau đó gật đầu nói: “Ngươi cứ ở lại đây, chúng ta đi!”
“Đừng đi!”
Thấy ba người Cẩu Đản sải bước rời đi, vẻ mặt Từ Kiều trở nên trắng bệch, lúc này nghe tiếng bước chân “cộc cộc cộc” ở một bên khác càng ngày càng gần.
Theo tiếng bước chân là tiếng cười quái dị của Hà lão tam: “Chạy đi, tiếp tục chạy đi, đừng để ta bắt được các ngươi.”
Vẻ mặt Từ Kiều tái đi, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lớn khoảng hạt đậu, nàng nhìn hai bên, sau khi thấy chiếc quan tài nửa mở ở bên cạnh, ánh mắt sáng ngời giãy giụa đứng lên.
Chỉ có điều bộ quan tài này rất cao, khoảng một mét năm đến một mét sáu, Từ Kiều cố hết sức bò mấy lần cũng không bò lên được.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân này càng ngày càng gần, trong mắt Từ Kiều lộ ra vẻ lo lắng và tuyệt vọng.
Nàng chống hai tay lên mép quan tài, hai chân lơ lửng ở giữa không trung, không ngừng đạp vào xung quanh quan tài nhưng làm thế nào cũng không bò lên nổi.
Ngay lúc nàng sắp không nhịn được, một bàn tay đột nhiên thò ra từ trong quan tài, một phát tóm lấy cổ họng Từ Kiều, ngón tay thô ráp dùng sức bóp “cạch” một tiếng, đôi mắt Từ Kiều trợn tròn, thân thể lập tức xụi lơ.
“Cộc cộc cộc…”
Tiếng bước chân vững vàng từng bước tới gần, trên mặt Hà lão tam vẫn giữ nguyên nụ cười hiền hòa.
Nếu ở trong thôn, thôn dân thấy Hà lão tam đều sẽ nhiệt tình mở miệng chào hỏi, người trẻ tuổi sẽ gọi một câu Hà thúc, đám trẻ nhỏ ngoan ngoãn sẽ gọi một tiếng Tam gia gia.
Dường như Hà lão tam luôn dùng vẻ mặt mỉm cười thân thiện và tốt bụng đó để đáp lại, dù không nói nhiều cũng khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Hà lão tam trước mặt vẫn mỉm cười như thế, nhưng bóng tối lại khiến nụ cười trên mặt đầy quỷ dị âm u lạnh lẽo.
Hắn ta đứng ở chỗ ngã ba, đôi mắt tam giác kia không ngừng nhìn hai bên, dường như đang lẩm bẩm: “A, chạy?”
Con nhím trắng ghé vào trên vai Hà lão tam gật đầu, đôi mắt gian xảo nhìn chằm chằm vào vết máu ở trên mặt đất.
Hà lão tam bước tới ngồi xổm xuống, đưa tay quệt vết máu ở bên trên, thè ra đầu lưỡi màu xám trắng “xẹt xẹt” liếm sạch vết máu ở bên trên, hắn ta chép miệng dường như còn chưa đã nghiền.
Đưa mắt nhìn về phía ba người Cẩu Đản chạy đi, sải bước đi qua đó.
“Ừm!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất