Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 179 - Không thể ăn

Chương 179 - Không thể ăn


Đầu tiên vẻ mặt Khâu Binh ngơ ngác, sau đó lại thấy Khâu Binh cong khóe môi mỉm cười, đôi mắt khép lại tạo thành một khe hở nửa vòng tròn.
Triệu Khách chưa từng thấy nụ cười quái dị như vậy, nụ cười này khiến người ta cảm thấy sau lưng rét run.
Chỉ thấy giọng nói Khâu Binh trở nên bén nhọn: “Ngươi nói xem ta là ai?”
Chỉ nghe Khâu Binh vừa nói hết câu, Triệu Khách nhìn lên, bóng người trước mắt đã biến thành một người khác.
“Bệnh của ngươi lại nặng hơn rồi, đây là loại thuốc vừa được nghiên cứu chế tạo, uống hết thuốc đi.”
Vương Na mở tay ra đưa viên thuốc màu trắng cho Triệu Khách, nhưng chờ sau khi Triệu Khách cúi đầu nhìn, phát hiện viên thuốc này lại là một con giun đen nhánh.
“Con giun!”
Thấy con giun trong tay, đồng tử Triệu Khách co rụt lại, cả người vô thức muốn lùi về sau.
“Đúng vậy, ngươi xem, trên người con giun này có rất nhiều thịt.”
Bóng dáng Vương Na ở trước mắt đã biến mất, thay vào đó là một nữ nhân, thoạt nhìn nữ nhân này rất trẻ trung chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, mái tóc xõa tung, không biết bao lâu chưa gội đã bết thành từng lọn.
Sắc mặt vàng như nến, dường như thiếu dinh dưỡng trong một khoảng thời gian dài khiến khuôn mặt rất khô gầy.
Nàng liếm khóe miệng khô nứt, nhìn Triệu Khách nói: “Đệ đệ, ngươi ăn đi?”
“Ta…”
Triệu Khách nghẹn một hơi ở ngực, dường như cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, không nói được một câu nào.
Nữ nhân thấy Triệu Khách không chịu ăn, chậm rãi hé môi thả con giun vào trong miệng, từ từ nhai nuốt.
“Đệ đệ, ngươi không ăn sẽ chết đói ở đây đó, ăn đi!”
Nữ nhân phun ra một nửa con giun đang ăn dở, đưa cho Triệu Khách.
“Không, ta không muốn, ta không muốn ăn!”
Trong đầu thoáng qua từng hình ảnh, ở viện mồ côi rách nát kia, trong mâm cơm mốc meo còn trộn lẫn miếng thịt bị cắt nát.
Trong từng tiếng nhai nuốt kia, Triệu Khách như nhìn thấy những khuôn mặt đã từng xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Tiểu tử thối, sao ngươi còn không ăn, không ăn, chút nữa sẽ bị tu nữ đánh đấy.”
Tiếng quát chói tai bên cạnh rất quen thuộc lại rất xa lạ, quay sang nhìn thoáng qua, có thể lờ mờ nhận ra dáng vẻ Lôi Khoa khi còn nhỏ ở trên khuôn mặt gầy gò kia.
Lôi Khoa cầm khay ăn trên tay, nâng lên trước mặt hắn, gọi: “Nhanh ăn!”
Nhìn những miếng thịt mơ hồ ở bên trong, vẻ mặt Triệu Khách thay đổi, không biết lấy sức lực từ đâu một phát đẩy Lôi Khoa ra, bóng dáng đột nhiên nhảy dựng lên từ trên ghế.
Chỉ thấy trước bàn có một khuôn mặt xa lạ cầm khay ăn lên, nhìn chằm chằm Triệu Khách lùa từng miếng cơm trong khay vào trong miệng.
“Ăn đi! Ăn đi! Ăn đi!”
Nhìn từng cái miệng nhai ngấu nghiến trước mặt, dường như mỗi người đều ăn sạch đồ của mình.
“Ăn, vì sao không ăn, ngươi muốn bị chết đói sao?”
Lôi Khoa tiến lên nắm lấy cánh tay Triệu Khách, tay còn lại cạy miệng hắn ra, đổ thức ăn vào.
“Không! Không thể ăn, nhất định không thể ăn!”
Đôi mắt Triệu Khách đỏ hồng, không biết vì sao không thể ăn nhưng trong lòng lại có một giọng nói đang nói cho hắn biết, đừng ăn.
“Vì sao? Vì sao?”
Triệu Khách cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ nổi, đẩy Lôi Khoa ra rồi bò dậy từ dưới đất, xoay người chạy ra ngoài, đẩy cửa phòng ra thấy căn phòng quen thuộc càng ngày càng gần.
Triệu Khách đưa tay đẩy mạnh ra, “kẹt” cửa phòng phát ra tiếng động, máu tanh ngập tràn lây nhiễm toàn bộ thế giới của Triệu Khách.
“Tỷ tỷ…”
Nhìn xác chết trước mặt đã máu thịt mơ hồ, đồng tử vô thần co rụt lại, hắn cứng đờ giẫm lên mặt đất đỏ tươi, mỗi một bước đều để lại một dấu chân đỏ sền sệt trên mặt đất.
Bàn tay run rẩy chậm rãi ôm đầu nữ nhân, “Tỷ tỷ…”
Nhìn đôi mắt trên cái đầu trước mặt đã tối tăm, Triệu Khách dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve muốn nữ nhân nhắm mắt lại.
Chỉ là lúc bàn tay còn ở giữa không trung, đồng tử đã ảm đạm của nữ nhân đột nhiên chuyển động, nhìn chằm chằm Triệu Khách cười nói: “Bây giờ… Ngươi biết ta là ai chưa?”
Nụ cười quỷ dị xuất hiện trên mặt nữ nhân, Triệu Khách nghẹn một hơi trong ngực, lúc đang định nói chuyện đột nhiên dòng máu trên mặt đất xung quanh lại sôi trào, bọt nước vỡ tung trong phòng lập tức bao phủ Triệu Khách.
“Ùng ục ục ục…”
Cảm giác lạnh buốt thấu xương khiến Triệu Khách giật mình, đôi mắt mở ra, há miệng khiến mấy ngụm nước lạnh theo xoang mũi tràn vào trong miệng, cảm giác kích thích dữ dội khiến Triệu Khách liều mạng giằng co.
Lúc này một cái tay lôi kéo cổ Triệu Khách ra khỏi vũng nước.
“Tỉnh lại!”
Từng tiếng gọi ầm ĩ vang lên, cái bóng mơ hồ trước mặt Triệu Khách dần trở nên rõ ràng, dường như là… Khâu Binh!!
“Cút ngay!”
Trong nháy mắt thấy Khâu Binh, vẻ mặt Triệu Khách nặng nề, một chân đạp ra ngoài.
“Mả mẹ nó!”
Một cước đột ngột này khiến Khâu Binh lộn một vòng trên mặt đất, nhanh chóng đứng lên mắng: “Lão già kia, lão tử cứu ngươi hai lần, ngươi TM cảm ơn ta như vậy à!”
Nghe thấy tiếng rống giận dữ của Khâu Binh, cuối cùng Triệu Khách đã tỉnh táo lại một chút, lắc đầu, cảm giác đau đầu như sắp vỡ ra.
“Lôi Mẫu! Xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi ánh mắt ngươi nhìn về phía ánh sáng bên ngoài, sau đó trong đầu hỗn loạn như một đống bột nhão…” Lôi Mẫu khẽ thông báo tất cả việc vừa xảy ra cho hắn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất