Chương 180 - Không thể ăn (2)
Thì ra vừa rồi hắn bị Khâu Binh kéo vào trong quan tài, chỉ là quan tài còn chưa đóng chặt đã bị ánh sáng mạnh bên ngoài bao trùm, Khâu Binh tránh né ánh sáng mạnh, đóng chặt nắp quan tài lại.
Nhưng lúc này Triệu Khách như bị điên, cứ muốn xông ra ngoài, nếu không phải Khâu Binh giữ chặt lại, không biết bây giờ Triệu Khách đã biến thành dáng vẻ gì.
“Phù…”
Triệu Khách thở sâu ngồi ở bên cạnh bờ ao, ngón tay nhẹ nhàng xoa trán mình, chưa bao giờ cảm thấy bết bát như vậy.
Thấy lần này Triệu Khách thật sự yên tĩnh lại, lúc này Khâu Binh mới sải bước đi tới, nói với Triệu Khách: “Này, không sao chứ.”
Triệu Khách lắc đầu không nói chuyện.
“Lão gia hỏa, coi như ngươi may mắn, nếu không phải đúng lúc gặp ta, có lẽ bây giờ ngươi còn đang bị điên.”
Khâu Binh nói xong ngồi xuống bên cạnh Triệu Khách, vỗ vai Triệu Khách nói: “Trên người ngươi có thức ăn không??”
“Thức ăn?”
Triệu Khách liếc nhìn Khâu Binh, cho đến nay cái tên này vẫn đề phòng hắn, chưa từng thả lỏng, hiếm khi nào chủ động hỏi thức ăn của mình.
Dường như hiểu rõ Triệu Khách đang suy nghĩ điều gì, sắc mặt Khâu Binh tối sầm lại mắng: “Nói nhảm, ta đã sắp chết đói rồi, nơi này ngoại trừ tảng đá cũng là quan tài và xác chết, chẳng lẽ ngươi để ta gặm đống thịt khô đó??”
Khâu Binh chỉ một bộ xác chết ngồi xếp bằng cách đó không xa, cái xác này đã biến thành xác khô, thoạt nhìn thật sự giống thịt khô đến mấy phần.
Hiện tại Triệu Khách cũng không chú ý nhiều như vậy, trực tiếp lấy ra một miếng thịt cá từ trong sách tem đưa cho Khâu Binh, Khâu Binh cầm lấy ăn.
Khâu Binh ăn như hổ đói sói vồ hết một miếng thịt cá lớn, nói: “Thêm chút nữa!”
Thấy Khâu Binh thật sự rất đói bụng, sau khi ăn hết một miếng lại hỏi Triệu Khách lấy một miếng nữa.
Ăn hai miếng thịt cá lớn lại uống chút nước trà, cuối cùng Triệu Khách còn lấy ra hai quả táo từ trong sách tem đưa cho hắn ta, bị Khâu Binh càn quét sạch sẽ.
“Tại sao ngươi còn ở chỗ này, ta còn tưởng…”
Thấy Khâu Binh đã ăn sắp xong rồi, Triệu Khách mới dò hỏi.
“Tưởng là ta chết rồi?”
Nói đến đây, trong lòng Khâu Binh vẫn còn sợ hãi, nói Triệu Khách: “Thiếu chút nữa, sau khi ta vặn gãy xương cốt bám lấy chân người, lúc ấy ta cũng cảm thấy xong đời rồi, ai ngờ lại bị những con cá nheo kia chen lấn trở về.”
Vừa nhớ đến tình cảnh lúc đó, vẻ mặt Khâu Binh không nhịn được nghĩ mà sợ, lúc ấy cá nheo chen chúc quanh hắn ta, gần như không thể động đậy được.
Một con cá nheo cơ thể to lớn xông lại, há mồm cắn vào đầu hắn ta.
Khâu Binh thấy thế một phát bắt được miệng cá nheo, nện nó mấy đấm, nào biết được sức lực con cá nheo kia lớn đến kinh người, sau khi bị đấm mấy cái còn kéo hắn ta, trực tiếp lôi ra khỏi đường ống nước.
Vậy mới giúp Khâu Binh may mắn sống tiếp.
Về phần vì sao hắn ta lại đến nơi đây, nói đến không biết Khâu Binh quá may mắn hay quá xui xẻo.
Chờ hắn ta đi ra bên ngoài, nằm trên bờ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, thấy dưới nước đã dần khôi phục bình thường, lại làm mấy cái túi dự trữ không khí rồi dự định đi vào tìm Triệu Khách.
Kết quả vừa lặn xuống, không lâu sau đã nghe tiếng động như sấm nổ, cả ngọn núi bắt đầu rung lắc.
Lúc đó đường ống dưới nước cũng nứt ra một cái lỗ lớn, trực tiếp cuốn hắn ta vào mạch nước ngầm ở phía trước, bị dòng nước kéo đến nơi này, nhiều lần giãy giụa mới leo lên được.
Kết quả vừa lên bờ đã bị huỳnh quang phát ra trên vách đá chiếu xạ đến, không biết ở đây phát cuồng nổi điên bao lâu, mới bình tĩnh lại.
“Nói vậy, ngươi đã đến chỗ này rất lâu rồi?”
Nghe thấy trải nghiệm của Khâu Binh, Triệu Khách cũng không biết phải hình dung như thế nào, bởi vì tên này quá may mắn, vụ nổ kia là do hắn giở trò.
Kết quả không ngờ trời xui đất khiến lại để Khâu Binh bị mạch nước ngầm cuốn tới nơi này, nhưng cũng may là như thế, nếu không chờ Khâu Binh tự bơi trở về.
Không chỉ phải đối mặt với những hành thi đó, còn phải đối mặt với vụ nổ đột nhiên xuất hiện, đó mới gọi là nguy hiểm.
“Cũng không tính là quá lâu, nhưng ta đoán chắc khoảng hai ngày, lúc ta xuống lần thứ hai, trời đã sắp sáng rồi, đã khoảng năm sáu giờ. Chờ ta bị cuốn vào mạch nước ngầm chạy đến nơi đây, quá trình này chỉ không đến hai phút, nhưng ngay sau đó đã bị huỳnh quang chiếu xạ. Tuy không biết ta đã nổi điên bao lâu, nhưng sau khi ta tính toán thời gian, khoảng 16 tiếng sau các ngươi đã đến, ngươi đã biết những việc sau đó rồi. Cho nên ta suy đoán, thời gian ta phát điên chắc khoảng từ sáu đến tám tiếng, vừa rồi lúc huỳnh quang sáng lên cũng là lúc mặt trời mọc. Cộng thêm lúc này, nói một cách chính xác ta đã ở chỗ này một ngày rưỡi rồi.”
Triệu Khách nghe rõ ý mà Khâu Binh muốn nói, ít nhất còn khoảng 16 tiếng là huỳnh quang kia lại sáng lên.
Nhưng Triệu Khách còn có một nghi ngờ, nói: “Vừa rồi ngươi đã trốn ở chỗ này, vì sao không tụ họp với Trương Hải Dương??”
“Không được, Trương giáo sư đã bị mê hoặc, bên cạnh hắn còn có hai người nữa, một mình ta xông lên không có phần thắng, vốn định chờ nữa, kết quả không ngờ chờ được ngươi.”
Khâu Binh nói đến đây, vẻ mặt hơi khó coi.