Chương 181 - Nghi ngờ
Thật ra còn một nguyên nhân khiến hắn ta không đi tụ họp với Trương Hải Dương, đó là hắn ta trốn ở đó nghe ngóng rất lâu, hắn ta nghe không sót một câu nào của Trương Hải Dương, không ngờ vị giáo sư này lại mặt người dạ thú như thế.
Triệu Khách cũng có thể hiểu được điều này, để một hán tử xương cốt cứng rắn đi chung với loại cầm thú kia, đúng là rất thiệt thòi, nhưng Triệu Khách cũng không nói ra.
Triệu Khách phủi bùn đất dính ở trên mông, đứng lên nói: “Đi thôi, ta thấy chỗ này không phải nơi tốt đẹp đi, nhanh rời đi thì tốt hơn.”
“Được!”
Khâu Binh cũng ăn uống no đủ rồi, nhanh nhẹn đứng lên cẩn thận đi theo sau lưng Triệu Khách, nhưng hai người không chú ý đến ngay lúc hai người rời đi, một con nhím chậm rãi leo ra từ trong góc, ánh mắt cay nghiệt nhìn chằm chằm theo bóng lưng hai người như muốn tràn ra ngoài.
Hai người Triệu Khách và Khâu Binh tiếp tục thăm dò xuống dưới, cũng không biết đi được bao lâu, lại không thấy một đoàn người Phùng Ba nữa.
Trước đó Triệu Khách nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Phùng Ba, cũng không biết rốt cuộc cái tên này đã xảy ra chuyện gì.
“Hả!”
Triệu Khách đột nhiên dừng chân, ánh mắt nghi ngờ nhìn ra sau lưng.
“Sao thế?”
Khâu Binh thấy Triệu Khách không đi nữa, không nhịn được nghi ngờ nói.
Triệu Khách nhìn chằm chằm ra sau lưng, sau khi quan sát một lúc, lắc đầu nói: “Không sao, đi thôi.”
Triệu Khách vừa đi vừa không quên giao khẩu súng săn cho Khâu Binh, đồng thời tự cầm một cây , hai người bàn bạc xong, một khi có cơ hội sẽ xử lý con hồ ly bên cạnh Tam Linh cô nãi nãi trước tiên.
“Bên trái!”
Bạch hồ ở trong ngực chỉ đường cho Triệu Khách, động đá trước mặt bắt đầu xuất hiện sự thay đổi, đợi sau khi đi ra một cửa động.
Ánh mắt Triệu Khách sáng lên, thấy một bức tượng to lớn dựng đứng ở trước mặt, đây là một pho tượng nữ tử rất giống thật, vẻ ngoài tuyệt sắc như không thuộc về trần thế, mái tóc dài bay phấp phới giữa không trung như tiên tử xuất trần.
Nhưng trên người lại mặc váy ngắn da thú, trên cổ chân và cổ tay đeo khô lâu, ngược lại khiến vị tiên tử này thêm mấy phần tà mị và cuồng dã.
Mặc dù chỉ là một pho tượng đá nhưng cũng không che giấu được phong thái tài hoa của nàng, không nhịn được khiến người ta mong chờ muốn biết rốt cuộc nữ nhân này là ai.
“Ôi chao, pho tượng đá lớn như vậy, bọn họ chuyển vào kiểu gì thế?”
Bức tượng trước mắt có tài nghệ điêu luyện, cho dù đặt ở hiện đại, độ khó khi xây dựng một bức tượng khổng lồ như vậy ở trong động đá vôi này cũng rất kinh người.
Chứ đừng nói đến, pho tượng này đã có lịch sử ít nhất mấy trăm năm, rất khó tưởng tượng mấy trăm năm trước không có ánh đèn cùng thiết bị tân tiên, những cổ nhân đó đã chuyển pho tương này vào đây thế nào.
“Xem ra, lúc trước Quỷ tử cũng phát hiện những thứ này.”
Triệu Khách nhớ đến những bức ảnh trong bộ hồ sơ kia, chỉ có điều hình ảnh trong bức ảnh rất mơ hồ, còn lâu mới chấn động bằng thứ mình tận mắt thấy.
“Hừ, đồ của lão tổ tông chúng ta, những tên khốn kiếp đó có thể chạm vào được sao.”
Khâu Binh cẩn thận đánh giá xung quanh, hắn ta không có năng lực nhìn ban đêm, chỉ dựa vào bó đuốc yếu ớt trên tay mới miễn cưỡng nhìn rõ tình hình xung quanh như thế nào.
Chỉ thấy trên mặt đất còn có rất nhiều bộ xương, phần lớn đều là binh sĩ mặc quân phục Quỷ tử, còn có một vài người mặc bình thường chắc bị bắt đến lao dịch.
Trong hồ sơ có ghi, lúc đó bọn họ lên kế hoạch chia cắt pho tượng này ra thành từng mảnh để vận chuyển, chỉ có điều sau này phát hiện đây là công trình quá lớn, dứt khoát quyết định đào thông từ sườn núi.
Kết quả vừa khởi công không bao lâu đã xảy ra vấn đề, về phần vấn đề là gì, trong hồ sơ lại không nói đến.
Triệu Khách hiểu rõ điều này, sau khi dựng nước ngay cả con thỏ cũng không thể thành tinh, chứ đừng nói đến mấy lời nói nhảm quái lực loạn thần kia, vì đảm bảo hồ sơ thật nghiêm túc, tất nhiên một số giải thích đã nhẹ nhàng hơn.
“Nữ nhân này là ai?”
Pho tượng nữ nhân này bị dựng ở nơi đây, tuy không biết thân phận của nàng, nhưng đã được cung phụng ở chỗ này, có lẽ cũng có thân phận siêu phàm thoát tục, cao không thể chạm đến.
“Là Linh nữ vĩ đại, Tát Mãn bẩm sinh, có lực lượng khiến quỷ thần sợ hãi.
Giọng bạch hồ đầy kính sợ.
Tát Mãn cũng tương tự với cổ Miêu, truyền nữ không truyền nam, Linh nữ như một truyền thuyết thần thoại trong Tát Mãn.
Nếu nói về địa vị, tuy so ra kém mấy vị tổ sư khai tông Trương Đạo Lăng, Thích Già Ma Ni, nhưng cũng không khác bao nhiêu, thậm chí trong lòng người Tát Mãn tộc, nàng là một vị nữ thần.
Dù bản thân là cống phẩm, lúc bạch hồ đối mặt với vị nữ thần trong lòng Tát Mãn giáo, trong lòng cũng vô cùng kính sợ, khuyên Triệu Khách tuyệt đối không được tùy tiện tới gần bức tượng đá này, nếu không sẽ có chuyện xấu.
Dựa vào Hoàng kim đồng, ánh mắt Triệu Khách nhìn xung quanh, chỉ thấy trong Hoàng kim đồng lóe ra ánh sáng kỳ dị, ánh mắt nhìn thoáng qua, Triệu Khách mơ hồ thấy xung quanh tượng đá như có từng sợi ánh sáng vô hình vô ảnh, nhưng nhìn kỹ lại không thấy rõ lắm.